
h nào chống cự được sức hút từ tôi. Cho nên Đồng Thiên Ái em đối
với tôi không phải là không có có cảm giác gì, chính là em
không dám đối mặt với chuyện này!”
Đồng Thiên Ái lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt lúc
xanh lúc đỏ, nhưng ngay cả chính mình cũng không biết vì sao
lại như thế.
“Sợ? Tôi chưa bao giờ biết sợ. Đặc biết là với anh, tôi căn bản không hề sợ anh. Nói thêm cho anh biết, Tần tổng, tôi không phải là loại phụ nữ lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm đối với anh.
Càng sẽ không bao giờ yêu anh.”
Kêu la ầm ĩ xong, Đồng Thiên Ái lúc này mới phát hiện ra mình
kích động có hơi quá mức. Cô làm sao thế này? Biết hắn cố ý
khiêu khích, sao lại tự mình chui đầu vào lưới. Phải cố gắng
giữ tỉnh táo mới được. Aaaaaaa! Không được! Không thể nào! Không thể để hắn dắt mũi dẫn đi. Nụ cười giữ vững trên môi, Đồng
Thiên Ái hỏi ngược lai:
“Sao vậy? Tần tổng hôm nay sao lại khác thường như thế? Tiếp
theo, không phải Tần tổng sẽ nói ngài thích tôi, đặc biệt hơn
sẽ nói yêu tôi chứ ?”
Nếu câu trả lời của hắn khẳng định như thế, vậy cô sẽ cười
đến chết mất. Trước đây hai người bọn họ chính là như nước
với lửa, lúc nào cũng đối chọi với nhau, thế nào mà chỉ
trong chớp mắt liền biến thành yêu. Bọn họ đang đóng kịch trên
truyền hình sao? Sao mà giống Lôi Nhân kịch tình vậy. Hắn đừng có đùa
nữa đi
Tần Tấn Dương lẳng lặng nhìn cô, không nói gì. Thời khắc này
mọi thứ cũng như thể ngừng trôi. Không khí trầm tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cách đó không xa, chính là sóng to
gió lớn. Là ai trước mở ra kia Trần Phong hộc tủ, kia thanh khóa ở trên
tay ai….
Tần Tấn Dương thở dài một hơi, ánh mắt không còn thâm thúy như trước, hắn cười nhạt một tiếng, tự giễu chính mình
“Đúng vậy! Tôi thế nào lại yêu thích con nhím nhỏ như em chứ? Em ngày
nào cũng nói chán ghét tôi! Nhìn thấy tôi đã muốn trốn chạy! Tôi không
biết phải làm thế nào mới ở chung một chỗ với em được. Điều này khiến
tôi rất phiền não”
“Nên là, Đồng Thiên Ái, hiện tại, tôi muốn nói cho em biết tôi thích em. Hơn nữa tôi đã từ thích trở thành yêu em luôn rồi”
Tiếng tim đập ——
Thình thịch… Thình thịch…. – tiếng tim đập
Cảm giác khó thở xuất hiệnkhông hề báo trước.Giống như bị ai đó dùng một khối đá lớn nện vào ngực khiến cả người hít thở không thông.
Tên biến thái đang nói gì vậy? Hắn thích con nhím nhỏ? Không biết làm
thế nào mới ở chung mới cô được. Hắn còn phiền não nữa chứ! Hắn không
phải lúc nào cụng tự đại cuồng vọng hay sao?
“Tôi thích em. Hơn nữa tôi đã từ thích trở thành yêu em luôn rồi” Hắn
thích ai? Hắn yêu ai? Là cô? Đồng Thiên Ái sao? Trải qua tất cả mọi
chuyện, biến thái đáng chết lại nói thích cô. Thậm chí là yêu cô. Làm ơn đi. Loại này dở như vậy kịch tình cũng quá ngoại hạng.
Hắn là một kẻ mưu kế đầy mình. Hắn chính là muốn chỉnh cô thật nặng đây
“Thế nào? Em hưng phấn hơi quá? Cũng đúng thôi. Toàn bộ phụ nữ trên thế
giới em là người đầu tiên tôi nói yêu thích”. Tần Tấn Dương nhìn nét
mặt cô, ung dung nhàn hạ nói. Đổng Thiên Ái cúi đầu cắn răng, cái tên nam nhân biến thái này nói giọng đó là ý gì ! mình là người duy nhất trong thế giới nữ nhân mà hắn nói
yêu? Hắn cho đó là vinh hạnh sao?còn mong rằng sau khi nghe thấy câu này cô sẽ tự giác đi đến bên hắn ôm hôn hắn, hoặc là rất vui vẻ để thỏa mãn thói hư vinh của hắn? thật buồn cười cô đâu phải loại con gái nông cạn. Hắn nghĩ rằng cô sẽ có phản ứng như thế thì cô sẽ phản ứng như vậy để
thỏa mãn hư vinh của hắn mong rằng về sau hắn không quấy rầy mình. Cô nở một nụ cười giả dối, cười cười mà nói : “Có thể được Tần tổng tài yêu,
em thật sự là cực kỳ cảm kích ! Dạ! em sẽ đem “tình yêu của anh” hảo hảo trân quý đấy! đợi đến khi em sống khoảng bảy tám chục năm nữa em sẽ
không quên mang ra khoe”
Đúng rồi, đến lúc đó tóc cô đã bạc trắng mà còn có thể đứng hiên ngang
trước mặt con cháu nói cho tất cả biết cô đã từng được Tổng tài của Tần
thị ngỏ lời yêu mình. Chà...! Không tệ! Là một ý kiến hay! Thật sự cô
rất nhiều nư nhân, bọn họ chỉ muốn nghe hắn nói yêu họ,nhưng chữ “yêu”
này sao có thể nói ra được dễ dàng như vậy? Trước kia hắn chưa từng nghĩ đến một lần cho nên không dễ dàng nói “yêu”. Nhưng bây giờ đã nói ra
thì sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù cô có ghét hắn hắn cũng phải làm
cho cô thích hắn. Không phải hắn không muốn yêu mà chỉ vì chưa rung động trước một ai, có lẽ người đó chính cô, cô sẽ là người “duy nhất” và
cũng là người hắn “ yêu nhất”…….
“Đổng Thiên Ái, anh yêu em, anh mong em hiểu điều đó” nghiêm túc nói
lại một lần nữa hắn đột nhiên thấy ba chữ “anh yêu em” cũng không phải
là khó khăn khi nói ra, dường như càng nói càng thuận, nếu mỗi ngày đều
nói cũng không thấy tệ lắm. Đổng Thiên Ái nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc
của hắn nụ cười trên môi tắt hẳn sắc mặt trở nên cứng ngắc. Không phải
chư……. Trông như vậy…