
ô lên xe tới bây giờ, mỗi việc anh làm cũng đều làm cô thoải mái và vui vẻ?
Kỳ thật cô
một chút cũng không thích đồ tây, cũng không thích nhà hàng, càng không
thích châu báu hay bữa tiệc lớn, cô thích chính là hẹn hò thế này.
Cảnh sắc thoải mái, thức ăn đơn giản.
Cô cũng rất vui vì anh vừa lấy ra một bó hoa hồng to.
Hoa hẳn là mới hái chứ không bị bọc bằng giấy kiếng. “Cảnh sắc ở đây có đẹp không?”
“Đẹp” “Trước đây tôi rất thường đến bờ biển, nhất là ngày hè, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ là nhìn bầu trời.”
Trình Bái Nghê đương nhiên nghe được trong giọng nói của anh tràn đầy tình cảm, cô nhịn không được hỏi: “Với bạn gái hả?” “Đúng vậy”
Đây là bờ biển mà trước đây bọn họ thích nhất, nhìn mặt trời lặn, đêm tối dần, có thể nhìn thấy sao băng.
Thời sinh viên chỉ có xe máy, bọn họ chạy như bay tới đây.
Lúc ấy anh muốn, chờ anh mua xe nhất định phải lái xe chở cô. “Cô gái đó mất rồi?” “Lâu lắm rồi không liên lạc”
Trình Bái Nghê bất giác thở dài một hơi—khá tốt, thật lâu không liên lạc.
Cô đối với
người đàn ông này rất có thiện cảm, hi vọng còn có thể gặp lại, không
chỉ là ở bờ biển, hy vọng có thể lên núi nhìn cảnh đêm, bắt đom đóm… Nếu như anh có bạn gái thì.. không ổn.. “Tôi tên là Chu Khắc Phi, năm nay ba mươi tuổi.”
Điều này cô biết. “Lớn lên ở cô nhi viện, cho nên không có người thân, tốt nghiệp đại học ở
Đài Loan sau đó đến Mỹ học thạc sĩ, rồi đi làm ở Hạ thị TV, làm quản lý
tiêu thụ, độc thân, chưa có bạn gái, không mắc nợ, ở Newyork có một gian nhà không lớn lắm nhưng không cho thuê.”
Trình Bái Nghê khẽ giật mình, sau đó mỉm cười.
Anh đang tự giới thiệu.
Mặc dù có chút thẳng thắn và trực tiếp nhưng mà hai người xa lạ, cách giới thiệu này là cách đơn giản nhất để hiểu rõ lẫn nhau.
Lúc nãy biết đây là bờ biển anh và bạn gái thường tới, nội tâm cô có chút động.
Trực tiếp một chút cũng dễ dàng hơn. “Tôi là Trình Bái Nghê, năm nay ba mươi tuổi, ừ, có thể anh đã nghe xuất
thân ly kỳ của tôi, nhưng mà nhiều phiên bản quá, tôi không chắc anh
nghe được phiên bản nào, vẫn nên nói một chút” . Cô hắng giọng một cái: “Bảy năm trước, tôi ngoài ý muốn rơi xuống biển, được giáo sư Tề Ân Thục,
là mẹ nuôi bây giờ, cứu lên, nhiều chuyện trước đây tôi không nhớ rõ, mẹ nuôi không có con, lại cảm thấy đây là duyên phận nên nhận tôi làm con
gái nuôi.”
Chu Khắc Phi lẳng lặng nghe.
Hết thảy anh cũng biết, nhưng mà, anh muốn nghe chính miệng cô nói.
Không nghe đồn, cũng không tìm trên mạng, anh muốn chính mình nhận thức Trình Bái Nghê tân sinh này. “Theo tư liệu, tôi cũng lớn lên ở cô nhi viện, bởi vậy lúc tỉnh lại không có người thân.” Cô cười với anh, “Nhưng mà bây giờ ngoại trừ mẹ nuôi, còn có một đứa con, sáu tuổi, lúc xảy ra
chuyện ngoài ý muốn nó đã ở trong bụng tôi, tuy không biết cha của nó là ai nhưng tôi rất thương nó, với tôi mà nói, đứa bé này chính là tất cả
của tôi, cũng là động lực để tôi cố gắng.”
Tuy cô có hảo cảm với Chu Khắc Phi nhưng cô cũng không muốn giấu sự tồn tại của Đông Ly.
Đó là tâm can bảo bối của cô, cô vẫn lấy con trai làm niềm kiêu ngạo.
Nếu như
tình cảm vừa mới bắt đầu của bọn họ vì sự tồn tại của Đông Ly mà biến
mất, chỉ có thể chứng minh, người đàn ông này không phải là người cô
cần.
Đối tượng
của cô nhất định phải yêu con trai bảo bối của cô mới được, cho dù không thể coi như con ruột nhưng ít nhất cũng phải hiểu được yêu ai yêu cả
đưởng đi, làm chuyện gì cũng phải nhớ kỹ, đứa nhỏ này là Trình Bái Nghê
thương, cô tình nguyện để mình bị cảm nặng cũng không muốn nó hắt xì một cái. “Cô có nghĩ tới có lẽ một ngày nào đó, cha của đứa nhỏ sẽ tới tìm cô?” “Đã nghĩ tới.” Cô thành thật nói: “ Thời gian ở trong bệnh viện, hầu như ngày nào tôi cũng nghĩ, nhưng mà mỗi ngày qua đi, tôi đã không ôm nhiều hy vọng nữa.” “Có thử tìm người đó chưa?” “Người đó có để lại số điện thoại và địa chỉ liên lạc, mẹ nuôi giúp tôi liên
lạc rồi nhưng không được, chỗ ở thì không có người, điện thoại cũng
không gọi được, cơ hồ như diều đứt dây, mẹ nuôi cũng không phải FBI, như vậy không có khả năng tìm được.” “Về sau tôi nghĩ, có lẽ không có duyên phận với người kia, nếu không tại
sao có thể trùng hợp như vậy, chỗ ở của tôi bị chủ nhà dọn sạch, ngay cả tấm hình cũng không có, người đó trông thế nào tôi cũng không biết, đứa nhỏ càng lớn càng giống tôi, một chút bóng dáng của người đó cũng không thấy.” Trình Bái Nghê dừng một chút, cười nói “Nói với anh những điều này, anh có cảm thấy kỳ quái hay không?” “Không có” “Vậy là tốt rồi.” Cô thở dài một hơi, “Không biết vì sao, tôi cũng cảm thấy anh sẽ không để ý.” “Nếu để ý tôi sẽ không hỏi cô.” Chu Khắc Phi cô gắng để ngữ khí của mình không xúc động, “Điện thoại di động của cô có ảnh không, cho tôi xem hình của nó một chút.” “Anh muốn xem?” “Muốn.” Anh bổ sung một câu, “Tôi muốn biết nó.”
Vẻ mặt thản nhiên và thành khẩn của anh, thật sự là cho Bái Nghê cảm thấy kinh ngạc, thật sự cảm động.
Những năm
này công tác, cô đã có thể nhìn người đúng tám chín phần, người đàn ông
này không phải khách sáo, cũng không phải n