
n còn ở Paris, lấy thời gian bây giờ, Paris chắc khoảng
buổi trưa.
“Anh nghe Lô quản lý nói rồi, em có thể kí kết được hợp đồng là thật sao?”
“Phải . . . . . Nếu như không có chuyện gì sai sót thì có thể nắm
chắc. . . . . .” Nhưng mà, cô một chút cũng không xác định trong lúc này có thể xảy ra lỗi gì không, ví dụ như, cô không cẩn thận yêu Hạ Tử Đàm?
“Anh ta bảo em hỗ trợ cái gì? Không phải là lấy thân báo đáp chứ?”
Hả? Mặt Lam Hiểu Hi trắng toát, cười khúc khích mấy tiếng.”Anh nghĩ
là có thể sao? Anh ta là Hạ Tử Đàm, lại không thiếu phụ nữ đâu. . . . .
.”
Vừa mới dứt lời, cửa phòng cô liền bị kéo ra, Hạ Tử Đàm đi vào, rất tự nhiên ngồi xuống, nhìn chằm chằm mắt cô.
Nhìn anh cứ như vậy đi tới, đóng cửa lại ngồi ở trước mặt cô, cô
khẩn trương đến đầu lưỡi sắp líu lại.”Cái đó. . . . . . Hà Mân, hôm nay
em rất mệt mỏi, muốn ngủ rồi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . khi nào
em sẽ gọi lại cho anh. . . . . . Bye.”
Cô tắt điện thoại di động, để ở một bên, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Đàm.
“Có. . . . . . Chuyện sao?” Cô có tật giật mình, ánh mắt chuyển đủ chỗ.
Anh chau chau mày, hỏi: “Hà Mân? Bạn trai em? Hình như anh vừa giống em nói về chuyền quyền đại lý, cậu ta cũng làm ở SS với em à?”
Liên tiếp câu hỏi khiến cô sững sờ .
Thật là sắc bén, người đàn ông này nghe lén người ta nói điện thoại
còn có khí thế hùng hôn hỏi thăm đối phương, thế gian này rất ít người
như thế. Còn nữa…, lỗ tai của anh có thính như vậy không? Tùy tiện nghe
đôi câu mà có thể đem toàn bộ sự kiện liên kết lại một chỗ?
“. . . . . . Vâng” mặc dù có điểm không cam tâm, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Anh có chút không vui chau chau mày.”Nghe cho kỹ, ở chỗ này, không
cho phép em nhận điện thoại của cậu ta, không cho phép gọi điện thoại
cho cậu ta. Còn nữa…, vừa rồi em nên trả lời anh là bạn trai của em, em
quên à?”
Cái gì?
Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn xem anh, vốn cho là anh đang nói giỡn,
nhưng hình như không phải, anh thoạt nhìn rất nghiêm túc, hơn nữa có
chút tức giận.
“Biết.” Đầu cô hạ thấp xuống. Sờ sờ lỗ mũi.
“Không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?”
tim cô đập mạnh, lắc đầu.
Hạ Tử Đàm đưa tay nâng mặt của cô lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng
vẽ vòng qua môi của cô.”Vừa nãy, ở trong vườn. . . . . .Em đều nhìn
thấy?”
“Không có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hừng hực. Cô thật không biết phải nói đối thế nào, rất chột dạ.
“Vậy em trốn làm gì?”
“Em. . . . . . Đau chân, không phải đang trốn bọn anh.”
Anh cười.”Bọn anh? Anh không nhớ rõ là anh không nhắc đến người khác, còn nói em không nhìn thấy sao?”
Cô cắn môi không nói, đem mặt quay sang một bên, không muốn cùng anh thảo luận cái đề tài này.
Hạ Tử Đàm như có điều suy nghĩ nhìn cô, dịu dàng gọi: “Này, Lam Hiểu Hi.”
Cô dứt khoát quay lưng đi, không để cho anh nhìn cô.
“Không phải là em yêu anh chứ?” Anh đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Lam Hiểu Hi cả kinh thất sắc, tim đập mạnh, thân thể không cử động, chỉ sợ không cẩn thận tiết lộ ra cái gì.
Cái này là vấn đề chính cô cũng không dám nghiêm túc suy nghĩ, đột
nhiên được nói ra từ miệng người đàn ông này, khiến cô rất kinh sợ.
“Làm sao có thể?” Cô đưa tay vuốt khoang ngực nhảy loạn.”Em đã có bạn trai, anh quên sao? Em yêu bạn trai em, rất yêu.”
Những lời này nói ra khỏi miệng, nghe lại giống như là cô đang thuyết phục chính mình.
Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, những triệu chứng tình yêu từng tả
trong phim ảnh, trong tiểu thuyết như động lòng, đau lòng, tim đập rộn
lên, thân thể nóng lên, và tất cả nhưng thứ khác toàn bộ xảy ra trên
người cô khi cô ở cùng Hạ Tử Đàm, so sánh với, cô phát hiện, khi Hà Mân ở bên cạnh cô cũng không nảy sinh ra mấy thứ vớ vẫn này. . . . . .
Quá đáng sợ! Cô không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận!
Hạ Tử Đàm đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, một cánh tay vòng ngang
vai của cô, một cánh tay nắm ở hông, không chỉ như thế, anh còn dựa đầu
vào trên vai cô, thân mật giống như bọn họ là người yêu chân chính.
Cô cứng lại, tim cũng sắp nhảy ra, thân thể càng lúc càng nóng đến phát bỏng.
“Hạ Tử Đàm. . . . . .” Cô run rẩy gọi tên anh.
“Ừ?” Anh đáp nhẹ một tiếng, hơi thở ấm áp nhẹ phẩy vào tai của cô,
chọc cho trong ngực cô gái thở khẽ một tiếng, anh muốn cười, càng sắp
lại gần cô, cho đến khi mũi anh đụng nhẹ vành tai của cô, giống như con
mèo sắp dính vào cô vậy.”Cái gì?”
“Anh không được ôm em như vậy. . . . . .” Cô kháng nghị.
“Tại sao?”
“Bởi vì em có. . . . . .”
“Bởi vì em có bạn trai? Hay là bởi vì em rất yêu bạn trai em?”
“Chẳng có gì khác nhau. . . . . .”
“Dĩ nhiên là khác nhau.”
Anh hôn lên cổ của cô, cô run rẩy, toàn thân quá nóng, cô muốn
tránh, thế nhưng anh lại ôm chặt lấy cô, khiens cô không đường để chạy.
“Nếu như em rất yêu cậu ta, cũng sẽ không động tâm với anh; nếu như em không yêu cậu ta, cậu ta làm bạn trai em thì đã sao?”
“Em không động tậm đối với anh!” Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phủ nhận.
Cô nói láo, nhưng là Hạ Tử Đàm lại bị chọc giận.
“Thân thể của em đã nói lên tất cả.” Anh ôm cô, trên người cô có bất kỳ biến hóa rất nhỏ cũng