ng vào trong lòng, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể giúp nàng sưởi ấm.
Thái độ hắn ôn nhu chăm sóc, làm cho nàng thực tỉnh, biết mình không nằm mơ liền hoe hoe mắt, nàng cúi
gằm mặt mặc cho hắn dẫn nàng ra xe. Sau khi thay nàng đóng cửa xe, Tề
Sóc vào chỗ của mình bắt đầu khởi động xe, chậm rãi lái xe ra phía
đường. Hiện giờ hắn cũng chưa mở miệng nói câu nào hết.
Hắn im lặng làm cho nàng lại
nhịn không được suy nghĩ lung tung, nghĩ hắn vừa rồi ôn nhu săn sóc là
để che mắt người khác, chứ kỳ thực là hắn vẫn còn đang tức giận, cơ bản
là không nghĩ đến đón nàng, vì nhận được điện thoại của Đoạn Lại Lăng
mới bất đắc dĩ không thể không xuất hiện ở Hạnh Phúc.
Đột nhiên ngực thắt lại đau đớn, làm cho nàng nắm chặt tay cố nén cơn đau, bàn tay to của hắn nắm chặt
mười ngón tay trắng nhợt của nàng.
“Ngươi lại suy nghĩ lung tung gì thế?” Hắn hỏi.
Nàng mờ mịt quay đầu nhìn về
phía hắn, chỉ thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn than nhẹ 1 tiếng, sau đó
tay giơ lên nhẹ nhàng lau dưới mắt phải, rồi tiếp tục qua mắt trái. Nhìn thoáng thấy ngón tay của hắn có nước, nàng mới sực hiểu là mình vừa
khóc. Khó trách hắn lại nói nàng suy nghĩ miên man, nhưng thật sự nãy
giờ nàng đang suy nghĩ lung tung sao?
“Ngươi làm sao có thể biết ta ở Hạnh Phúc?” Nàng lau hết những giọt nước mắt không biết sao lại chảy xuống, hỏi.
“Đoàn tiểu thư gọi cho ta.” Tề Sóc đáp.
“Nàng gọi điện thoại cho ngươi sao?”
“Ừ”
“Nếu nàng không gọi cho ngươi, ngươi có đến đón ta không?” Nàng trầm mặc 1 chút rồi lại hỏi.
“Chỉ cần ngươi gọi cho ta, ta sẽ đến.”
“Nếu ta không gọi thì sao?”
“Ngươi thật ra là muốn biết cái gì, biết ta có lo lắng cho ngươi hay không sao?” Hắn nhìn nàng 1 cái, chậm rãi mở miệng hỏi.
Quan Chi Yên không nói gì mà
chống tay cúi đầu đau lòng mà không kìm được ứa nước mắt. Lúc này ngay
cả lời an ủi nàng hắn cũng không nói.
Tề Sóc đột nhiên thở dài 1 hơi,
lại trầm mặc 1 chút, mới lấy hơi mở miệng “Ta vẫn cứ nghĩ rằng sẽ không
tức giận với ngươi, nhưng ngươi thật sự làm ta quá giận, ngươi có biết
hay không ?” Hắn nói, “Từ khi quen nhau cho đến nay, ta đối với ngươi có tốt không, có thật không, hay chỉ là giả dối, ngươi so với bất cứ người khác đều rõ nhất mới đúng, nhưng ngươi có lần nào thật sự đáp lại ta
sao?”
Hắn nhẹ nhàng mà lay động bên dưới “Không có”
“Kỳ thật với ta mà nói, lời ngon tiếng ngọt cũng không hẳn là trọng yếu. Ngươi không muốn nói hoặc
ngượng ngùng ta cũng đều không bắt buộc ngươi, bởi vì chỉ cần trong lòng của ngươi có ta là đủ rồi. Nhưng hiện giờ ta mới phát hiện, tất cả
những khả năng này đều là do ta tự tưởng tượng, căn bản trong lòng của
ngươi ta không quan trọng như vậy.”
Quan Chi Yên cả người run lên,
không tin là hắn sẽ nói như vậy. Đối với nàng hắn quan trọng bao nhiêu
hắn hẳn phải biết chứ, điều hắn tự cho đều không đúng, trong lòng nàng
xác thực có hắn, hơn nữa chỉ có mình hắn mà thôi, không hề có những
người khác. Nhưng tại sao hắn lại nói nàng không xem trọng hắn?
Hắn nói như thế làm cho nàng cảm thấy lòng đau như cắt, rất đau a. Người khác có không biết nàng nàng
cũng không cần, nhưng hắn hẳn là muốn hiểu nàng, phải biết rằng nàng yêu hắn bao nhiêu mới đúng chứ.
“Ta nói có đúng không?” Hắn hỏi nàng.
Nàng cúi đầu, họng giống như mắc phải cái gì đó làm cho nàng không phát ra âm thanh đáp lại.
“Cho dù có như vậy, chỉ cần
ngươi không mở miệng nói muốn chia tay, ta sẽ không tức giận với ngươi.” Hắn đột nhiên cầm tay nàng, vẻ mặt nàng bỗng ngây ngốc nhìn hắn, mắt đã sớm đẫm lệ nhìn về phía hắn. Nàng có nghe nhầm không?
Tề Sóc lại lấy tay lau nước mắt
trên mặt nàng, sau đó kéo nàng về phía mình, ôn nhu kiên định ôm nàng
như bảo bối quý giá. Lúc này nàng mới để ý hắn đã dừng xe ở ven đường từ sớm, còn mở đèn hiệu tấp xe, chỉ thế thì mới có thể dùng cả hai tay ôm
nàng vào lòng.
“Ta yêu nàng.” Hắn quay về phía nàng nói.
3 chữ này bình thường hắn cũng
nói với nàng, nhưng trong giây phút này đối với nàng mà nói thật quý
báu. Nàng nhìn hắn mãi, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống không ngừng.
“Ngươi…” Quan Chi Yên giọng khàn khàn mở miệng, lại nghẹn ngào nói không nên lời.
“Ta yêu nàng” Hắn lại tiếp tục
nói với nàng, cũng nhẹ nhàng giúp nàng lau đi những giọt nước mắt không
ngừng rơi xuống. “Ngươi làm cho ta rất tức giận, nhưng căn bản ta không
thể bỏ ngươi, không thể không nghĩ tới ngươi, không lo lắng cho ngươi.
Ngươi có biết không, chiều hôm nay sau khi ta bỏ đi được 3’ liền ảo não
quay lại chỗ cũ tìm ngươi? Ngươi có biết khi ta nhìn thấy ngươi lên taxi liền như điên như rồ bắt 1 chiếc khác đuổi theo, lúc đầu thấy ngươi về
tới cửa nhà, tiếp theo lại cùng ngươi đến Hạnh Phúc, sau đó nhìn ngươi
đẩy cửa bước vào trong?”
Miệng nàng khẽ giật giật, ngơ
ngác nhìn hắn, khiếp sợ đến không thể nhúc nhích. Nàng biết là hắn không nói dối, bởi vì nếu hắn nói dối thì sẽ không biết chuyện nàng về tới
cửa nhà nhưng sau đó lại nảy ý định đến Hạnh Phúc. Hắn…hắn…
“Sóc..Sóc…” nàng đột nhiên mở rộng hai tay gắt gao ôm lấy hắn, nhất thời kích động đến cảm động không nói thành lời.
Hắ