
ân hỏi.
“Đúng vậy.” Lần này trả
lời cô lại là người khác, là người ngồi ở ghế salon đơn, đang chơi trò chơi
trên điện thoại di động – Triệu Tranh.
“Không thể nào! Tại sao?”
Mỹ nhân không thể tin nói. Một đại nam nhân, một tổng tài của một công ty lớn
lại đi học nấu ăn? Nói ra ai tin?
“Vì nhị tỷ đó.” Triệu
Tranh cười nhẹ, nhìn Triệu Kỳ, ánh mắt hỏi có thể nói hay không.
Triệu Kỳ nhắm mắt, tỏ vẻ
không sao cả.
Vì vậy Triệu Tranh để
điện thoại di động xuống, thản nhiên dựa vào ghế, dường như nhớ lại nói: “Nhớ
lại trước kia, nhị tỷ lên đại học, hăm hở muốn ra khỏi nhà, liền thuê phòng ở
ngoài, muốn độc lập. Không yên lòng để nhị tỷ một mình, anh ấy liền cùng tỷ ấy
trọ cùng nhau, dù sao hai người thuê hai phòng thì lãng phí, nhị tỷ liền qua
đó. Sau đó không biết tỷ ấy ăn phải thứ gì không tốt, không hợp, vì thế tỷ ấy
quyết định học nấu cơm.”
Nghe đến đó mỹ nhân đưa
ra câu hỏi: “Tại sao cuối cùng người nấu cơm lại đổi thành đại thiếu?”
“Chị hãy từ từ nghe em
nói hết.” bị người khác cắt đứt mạch nói, Triệu Tranh tự động tiếp: “Nhị tỷ nói
ra chủ ý này, lập tức được hai người ủng hộ, là hắn cùng bạn tốt của hắn – Hàn
Quân Hồng, chị biết không?” Hắn hỏi.
“Biết, đại danh của tổng
tài Hàn Thị! Bạn tốt của Tần đại thiếu, hai người này thân vô cùng.” Không cần
động não suy nghĩ, mỹ nhân nói như học thuộc lòng.
Triệu Tranh cười nói
tiếp: “Vì vậy, nhị tỷ em hứng thú hừng hực mua một bộ đồ làm bếp cộng thêm vài
quyển sách dạy nấu ăn về, còn đi siêu thị tay xách nách mang hàng tá thức ăn
nhét đầy tủ lạnh, chính thức học nấu ăn.”
“Bất quá.” Hắn xoay
chuyển giọng điều, mang theo không ít tia trêu chọc,. “Lần đầu tiên, tỷ ấy thất
bại.”
Vừa nói, ánh mắt hứng thú
bắn về phía Triệu Kỳ, khóe miệng càng vui vẻ: “Nhưng lần đầu thất bại không có
gì đáng trách. Mấy tháng tiếp theo của nhị tỷ, quả thực có thể dùng từ nước sôi
lửa bỏng để hình dung, em đứng ngoài, thấy thảm không dám nhìn nữa.”
“Phát sinh chuyện gì?” Mỹ
nhân hỏi. Cô mơ hồ đoán được, nhưng xuất phát từ lễ phép, không trực tiếp nói
ra.
“Nhị tỷ mỗi ngày kiên trì
luyện tập, đương nhiên trung thành với một món ăn.” Triệu Tranh không thể nhịn
cười: “Mỗi ngày đều bị buộc ăn một món do tỷ làm, chị sẽ nghĩ sao?”
“Không thể ăn sao?"
Mỹ nhân uyển chuyển hỏi.
“Hẳn là rất khó ăn.”
Triệu Tranh không khách khí nói, không sợ tỷ tỷ khó chịu. "Em từng ăn thức
ăn kia một lần, trời ạ, tư vị cả đời không thể quên được! Hơn nữa, thức ăn chị
ấy làm ra còn vô cùng vất vả, em nghe nói, có lần tỷ ấy suýt chút đốt hết nhà
bếp! Chị nhìn bếp xem có phải là đã được sửa chữa không.”
“Đúng, cái phòng bếp này
sửa đi sửa lại không dưới năm lần, cho nên là chỗ mới nhất trong căn nhà này.”
Triệu Kỳ đạm cười nói thêm vào.
“Hả?” Ba người còn lại
đều cả kinh.
Năm???? Năm lần? Sáu con
mắt không hẹn mà gặp đều nhìn về phía nàng, trong lòng thâm kính nể cô – thật
thiên tài mà!
Triệu Kỳ không chút khách
khí nhận lấy sự bội phục của họ, mỉm cười.
“Ôi ôi” Triệu Thanh nói,
trở lại đề tài: “Sau đó, nhị tỷ rốt cục nhận thức mình không có năng khiếu đầu
bếp, quyết định buông tha. Nhưng mọi người nên biết, chị ấy là người lười
biếng, mười ngày nửa tháng không ra khỏi nhà là chuyện bình thường, hơn nữa
ngay cả đi mua đồ ăn ở dưới đường cũng không muốn đi, trừ phi đói thật sự thì
gọi điện thoại kêu bên ngoài đem đến. Nhị tỷ bận rộn, nhưng phát hiện ăn đồ ăn
ngoài rất mỡ, quyết định tuyệt thực. Không còn cách nào khác hơn là anh ấy phải
học nấu nướng….. Thành yêu nhân ma, khổ cực cũng cam tâm tình nguyện.”
“Oa, nhị thiếu thật hạnh
phúc! Đại thiếu đối với tỷ thật lòng quá.”. Mỹ nhân nghe xong Triệu Tranh tự
thuật, vừa hâm mộ lại pha chút ghen tị.
Triệu Kỳ trước sau mỉm
cười, không nói lời nào.
Mùi thơm càng lúc càng
quyến rũ
“A… tôi chịu không được.”
Rốt cục, bụng đói khiến
cho mỹ nhân không từ chối được sự quyến rũ, bỏ Triệu Kỳ, theo mùi thơm kia, đi
xuống bếp kiếm đồ ăn.
Xông vào bếp, liếc mắt
thấy một dãy đồ ăn màu sắc, người không khỏi ngây ra trong chốc lát, không nhịn
được hưng phấn kêu lên: “Oa, cơm trưa thịnh soạn quá a! Tôi thật có phúc!”
Vừa nói, đưa tay nhanh
chóng bắt một miếng đầy bụng.
Tần Nghị giữ lấy tay cô,
lạnh lùng nói: “Dám đưa bàn tay bẩn thỉu động tới thức ăn tôi vất vả cực nhọc
làm thế sao!” Cô dám bốc bắt như thế, còn có người khác chưa ăn.
Mỹ nhân nhẹ vồ vễ đôi tay
bị cầm đỏ lên, trơ mắt nhìn hắn, khó chịu nói: “Tần đại thiếu, anh có hiểu câu
thương hoa tiếc ngọc không?”
“Thương hoa tiếc ngọc?”
Tần Nghị hừ lạnh một tiếng, đánh giá cô ta một cái từ đầu đến chân, khinh
thường nói: “Cô sao?”
Sắc mặt mỹ nhân lập tức
cứng đờ, lập tức nghĩ ra việc lấy lòng hắn, cô tới gần hắn, tay ngọc khẽ quấn
trên người hắn, ma sát, nhẹ giọng nói: “Đại thiếu, người ta sai rồi, trước kia
là ta không đúng, anh tha thứ cho tôi có được không, chúng ta quay về, có được
không?”
“A” Tần Nghị bị bộ dạng
cô làm cho lạnh người, mếu máo gì chứ, hắn đẩy cô ra. “Ai với cô hảo quay về?
Bỏ ra đi! Đừng đụng vào tôi!” Trừ Kỳ Kỳ ra, hắ