Teya Salat
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326804

Bình chọn: 7.00/10/680 lượt.

a nơi này rất thú vị.”

Minh Lạc nhìn đồng hồ, sau đó tâm tình rất tốt kéo tôi bước đi.

Mà tôi vẫn còn đang vò đầu không biết nên nói ra như thế nào, đương nhiên

tôi cũng không biết là chân tướng bị vạch trần nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.

Thành phố Yorknew này có thị trường bán

các loại đồ cổ trân quý trải rộng khắp nơi, hơn nữa còn có thể trở thành truyền thuyết khi chúng gia nhập vào các sản phẩm trong hội đấu giá.

Tôi biết thành phố lớn phồn hoa này là nơi tụ tập thế lực của thế giới

ngầm, cả thế giới ngầm đều lấy nơi này làm cứ điểm để buôn lậu các loại

vật phẩm chợ đen, thuận tiện lưu thông tiền đen để đi tẩy rửa tiền.

Hầu hết những người từ ngoài đến dù là du lịch hay là đãi vàng đều mang sự

phồn vinh bất thường cho thành phố, có lẽ do đã biết thế lực hắc ám bên

trong thành phố giao triền nhau rất phức tạp, tôi mới sinh ra cảm giác

như đang nhìn thấy Las Vegas, một cảm giác phồn thịnh xinh đẹp lại chứa

sự u ám dữ dằn.

Minh Lạc kéo tôi đi chơi các chợ bán đồ cũ, sạp

và sạp cơ hồ nối tiếp nhau, không có khoảng cách, nhìn xa nhìn gần đều

bị đám đông bao trùm tầm mắt. Tôi tò mò đi theo phía sau cậu ấy làm

khách tham quan, kiến thức rất nhiều phương pháp yết giá chỉ có ở nơi

này, nghe được một ít quy tắc bán đấu giá và vài tin tức thú vị.

Một đống những thứ nhỏ lẻ thật giả lẫn lộn, những người có con mắt biết

đánh giá thì hay thích ở đây xem xét thật giả. Các chủ sạp cũng không

thét to chào hàng, giống như những người rảnh rỗi phơi nắng sau giờ ngọ, buộc khăn trùm đầu, khoác áo ngồi bên cạnh quán, lười biếng nhìn mọi

người vội vàng tới rồi vội vàng đi.

Minh Lạc như một người hiểu

rõ nơi này, luôn có thể tìm được người bán tốt nhất, tôi đi theo phía

sau cậu ấy được mở rộng tầm mắt rất nhiều. Sau khi chọn lựa xong, Minh

Lạc cường ngạnh đeo một cái dây xích tay ngọc trai đỏ cổ xưa rất có

phong tình lên cổ tay tôi. Không tính là quà, chỉ là cảm thấy không mua

gì thì thật uổng phí thời gian đi dạo lung tung.

Sau đó lại kéo tôi đi mua di động, bởi vì Yorknew nhiều người nhiều đường phức tạp, nếu tôi bị lạc thì cậu ấy sẽ rất khó tìm.

Tôi cầm một chiếc di động hình mèo trắng mà dở khóc dở cười, Minh Lạc, con

mắt của cậu thật giống Shalnark, mèo trắng mèo đen đúng là một đôi.

Minh Lạc gọi một cuộc điện thoại rồi lôi cái tên đang tối mắt là tôi đến một quán cà phê. Tôi cảm thấy trong Yorknew này, so với Minh Lạc già dặn,

tôi chỉ là tay non chưa thấy qua sự đời.

Quán cà phê được mở ở

chỗ rẽ một con phố phồn hoa, đối diện chính là một đại quảng trường có

suối phun, pho tượng nữ thần nửa thân trần cao ngất đứng ở giữa bể nước, vẻ mặt trang nghiêm.

Ngoài cửa quán cà phê có đặt nhiều chiếc

ghế bành màu đen chạm rỗng, trên bàn cà phê hình tròn có một bình hoa

hồng trắng đang nở rộ, có ô lớn che nắng và nhân viên phục vụ mặc đồng

phục đáng yêu, đây là một quán mang phong cách ấm áp, thích hợp để uống

trà ngẩn người sau giờ ngọ.

Tôi không quen với vị cà phê, ngại

ngùng làm phiền nhân viên phục vụ mang cho tôi một cốc nước lạnh. Minh

Lạc thì chỉ cần cà phê nguyên chất, màu tối như mực khiến tôi chùn bước.

“Trong thành phố được xưng là mộng ảo này, tớ đã kiếm được thùng tiền đầu

tiên, sau đó lại bởi vì không hiểu quy tắc nên bị thế giới ngầm của

Yorknew đuổi giết ra khỏi đây. Khi đó, tớ vẫn chưa thể lĩnh hội được

năng lực Niệm, nhờ gặp được Ging mới thoát hiểm được.” Minh Lạc mỉm cười ngẩng đầu dựa vào ghế, kính râm trượt xuống mũi, bầu trời xanh trong

đôi mắt cực kỳ bình tĩnh, thờ ơ nhìn thế giới náo nhiệt xung quanh. “Cho nên tớ nói cho chính mình, ngã từ nơi nào thì hãy đứng lên từ nơi đó.”

Tôi đặt tay lên bàn, cũng nghiêng đầu nhìn về phía đại quảng trường bên

cạnh, khắc vào tròng mắt là sự phồn hoa náo nhiệt. Sự kiêu ngạo tận

xương của Minh Lạc khiến cậu ấy phải nếm rất nhiều khổ, kiếp trước cậu

ấy còn có đám bạn vui cười là chúng tôi ở sau lưng, nhưng ở đây thì cậu

ấy chỉ có một mình một người, tôi không dám tưởng tượng cậu ấy đã phải

dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể tự đứng lên một lần nữa.

“An, hiện giờ tớ đã dám tung hoành ở Yorknew rồi. Ngay lúc vừa mới tới đây,

tớ đã phát hiện thế giới kia còn có nề nếp hơn so với thế giới này, nơi

này giống như biển mặc cá nhảy, trời mặc chim bay, không bị gò bó thúc

ép. Chỉ cần tìm được phương pháp chính xác, ai cũng có thể trở thành

thần tiền tài chỉ trong một thời gian ngắn.” nói đến thành tựu của mình, Minh Lạc không có một chút tự hào, cậu ấy không cảm thấy kiếm được tiền vàng chồng chất lên nhau là rất giỏi.

Cầm chén thủy tinh trong

suốt, nước lạnh mà sạch sẽ. Tôi không chút chần chờ tươi cười nói với

cậu ấy: “Minh Lạc, cậu thật sự rất giỏi.”

Minh Lạc định thần lại khỏi trạng thái ngơ ngác, nghe thấy tôi nói vậy, cậu ấy có chút ngượng

ngùng đẩy kính râm lên “Đâu có, cũng bình thường thôi. Kỳ thật tớ cũng

hiểu được mình chỉ tạm xem như là rất giỏi, có lẽ do đối thủ của tớ quá

non nớt. Đầu óc của cái đám xã hội đen kia chỉ đủ để tán gái đánh ẩu, dù có cầm súng thì cũng chẳng khác nào một đám