
trẻ con ba tuổi mặc tã, tớ
chỉ sợ mình bị coi là bắt nạt tân thủ thôi.”
Cậu ấy càng nói,
khuôn mặt tươi cười càng sáng lạn, như được cổ vũ khen ngợi, bắt đầu
thao thao bất tuyệt nói rất nhiều. “Bọn chúng không có thương đức thì
ông đây cũng giở thủ đoạn giống chúng, tưởng việc buôn bán là đánh nhau
sao? Quá non, đúng là dân thường.”
Tôi uống nước lạnh, nhìn Minh Lạc đang hưng phấn, quả nhiên chỉ có hình ảnh tự tin của cậu ấy mới
thuận mắt nhất. Nhưng mà… “ông đây”? Tự xưng như vậy mà sao không thấy
cậu mất tự nhiên thế, Minh Lạc, cậu trăm ngàn đừng quên giới tính thật
của mình đấy.
Đang lúc Minh Lạc kể lại chuyện mình đã đại sát tứ phương, càng chiến càng thắng như thế nào, tôi lơ đãng đảo mắt thấy một bóng người đang đến. Nhất thời, ngón tay cầm cốc thủy tinh lạnh ngắt,
tim đập nhanh, nhanh chóng cúi đầu, đối với thiếu niên mặc trang phục
truyền thống của dân tộc ấy, tôi không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối
mặt.
“Là Kurapika à, ở đây!” Minh Lạc nằm ngửa trên ghế, ngưỡng
đầu ra sau, trong tròng mắt là hình ảnh chổng ngược của thiếu niên tóc
vàng đang đi đến.
Không phải ảo giác, khi Minh Lạc gọi ra tên
“Kurapika” này, tôi nghe ra sự khôi hài không dễ phát hiện, giống như có vài giây, cậu ấy cảm thấy tên này rất buồn cười vậy.
“Minh
Lạc?” Kurapika không quá xác định, đi tới, cậu ấy không ngồi xuống theo, chỉ đứng ở ngoài ô che nắng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Mới mấy tháng, thiếu niên ngẫu nhiên tươi cười trong trẻo ở cuộc thi Hunter như đã biến mất. Trong đôi mắt đen đeo kính sát tròng, không có một
chút dịu dàng nào, hơi thở lạnh như băng như cách ly toàn bộ sự huyên
náo xung quanh, cảm giác áp bách mơ hồ khiến người ta lùi bước.
“Lần này tìm cậu tới là để nói chuyện về băng Ryodan, dù sao cậu cũng như
tôi, đều đang tìm bọn chúng, vậy thì chúng ta hãy tổ chức thành nhóm đi
đánh quái đi.” trước công cộng, Minh Lạc không hề giấu giếm, bắt đầu mời chào tổ đội đánh quái.
Tôi cầm cốc nước, xấu hổ cúi đầu, ánh mắt Kurapika nhìn tôi lạnh đến mức làm người ta sợ hãi.
Xung đột chợt xuất hiện, ai cũng không nghĩ tới thiếu niên trông như một cái đầm nước lạnh lại bạo lực, xiềng xích lạnh như băng mang theo lãnh khốc coi thường hết thảy, lấy một loại tốc độ làm người ta kinh ngạc công
kích tới.
Trong nháy mắt, Minh Lạc đã vươn tay bắt lấy thứ ‘độc
xà’ chết người ấy, xiềng xích nhỏ làm năm ngón tay của người bắt lấy nó
rung lên.
Lần công kích trí mạng này, là nhằm vào tôi.
“Đây chẳng lẽ chính là thành ý của cậu sao? Kurapika.” Minh Lạc bắt lấy đầu kia của xiềng xích, giọng nói đè nén phẫn nộ.
“Thành ý? Anh đang đùa sao.” sự căm hận trong mắt màu đen của Kurapika như sắp muốn tràn ra, hình thành con sông đỏ bao phủ hết thảy sinh mệnh trước
mặt, xiềng xích bên dưới tay áo dài bên phải nối chặt với nhau như không thể tách ra, lộ ra sự hắc ám. “Cô ta là con nhện, cô ta là con nhện!”
Tôi có chút mờ mịt ngẩng đầu, Kurapika oán hận lại khiến tôi dần dần tỉnh
táo lại, bị người ta hận như vậy, quả nhiên rất khó chịu. Lance, anh xử
lý những sự oán hận tuyệt vọng đó như thế nào? Cho tới bây giờ, anh
không hề quay đầu lại, cho nên anh cũng không cảm giác được cái đau của
người khác phải không.
“Con nhện?” Minh Lạc nghe thấy tin tức
lớn như thế nhưng không có phản ứng gì lớn, thậm chí ngay cả giọng điệu
cũng không thay đổi chút nào. “Thế thì sao? Giao kèo hợp tác trở thành
phế thải đi vậy, dù sao chưa kí tên vào hợp đồng thì đổi ý cũng không
tính là làm trái.”
“Hôm nay tôi không có khả năng thả cô ta đi,
cô ta đã biết chúng ta sẽ đối phó băng Ryodan rồi đúng không, hơn nữa cô ta còn gặp tôi.” sắc mặt Kurapika tối tăm làm xiềng xích trong tay
buông lỏng, Minh Lạc cũng không làm khó xử, cũng buông ra.
“Vậy
cậu muốn làm thế nào? Nhốt hay là diệt khẩu?” đối mặt với người phẫn nộ
báo thù, Minh Lạc lại mang giọng điệu khinh miệt làm người ta tức chết
“Hãy bước qua thi thể của tôi trước đã, nếu như cậu có cái bản lĩnh đó,
nhóc con.”
“Đừng có ép tôi, rõ ràng anh cũng muốn bắt con nhện
không phải sao? Lúc ở cuộc thi Hunter, cô ta từ đầu tới đuôi đều đi cùng băng Ryodan!” Kurapika hạ tay xuống, xiềng xích bị thu lại hơi rung
lên, không khống chế được sự điên cuồng mỗi khi nhìn thấy con nhện, cũng không hề che dấu chút nào.
“Tôi sẽ không nói.” Như là lầm bầm
lầu bầu, tôi im lặng ngồi trên ghế, nước lạnh dưới ngón tay cách thủy
tinh hơi chớp lên. “Tôi sẽ không nói là tôi đã thấy cậu, cũng sẽ không
nói ra chuyện cậu muốn đối phó băng Ryodan.”
Nếu muốn nói thì
lúc ở cuộc thi Hunter, tôi đã nói ra rồi, nhưng chỉ cần nhớ tới đôi mắt
đỏ dữ tợn ấy, là tôi không nói nên lời. Tôi không phải con nhện, cho tới bây giờ, tôi cũng không cần chịu trách nhiệm vì băng Ryodan. Chrollo,
anh nói đúng không.
“Tôi không tin. Kẻ độc ác sao có thể giữ
lời. Huống chi cô không phải con nhện sao?” Kurapika nói rất bình tĩnh,
cậu ấy là kiểu người cho dù muốn chính tay đâm kẻ địch, không hoàn toàn
suy sụp thì không rống to kêu to. Sự áp lực đè nén dưới giọng điệu bình
tĩnh ấy khiến người nghe cảm