
hẫn, một thằng đàn ông sắp chết mà sao dài dòng thế.
“Người nhà mà hắn nói là gì thế?” Feitan vẫn để hai tay trong túi quần, nhìn thi thể trước mặt, hắn nghiền ngẫm hỏi.
Cô bé tóc ngắn màu đen mặc quần áo trông nhẹ nhàng khoan khoái, cố gắng
quét dọn thi thể, nhìn thấy những mảnh thi thể mới, liền quay đầu kéo
máy hút bụi đến để dọn dẹp. Cô nghe thấy Feitan hỏi, mới ngẩng đầu lên,
qua chiếc kính đen to trên mũi, ở nơi hắc ám máu me này, ánh mắt lại cực kỳ bình thản. “Người nhà? Ý hắn là Miru và bang chủ à?”
Miru từng nói, bang chủ là người nhà của cô ấy.
“Nói cách khác, mấy tên trùm xã hội đen muốn giết Miru?” cô bé có chút ngơ ngác, chậm chạp ba giây mới định thần lại.
“Không đâu, Shizuku. Miru sẽ không đến những nơi như thế này, chỉ cần ở Esme,
thì cô ta vẫn an toàn.” Franklin vươn bàn tay to vỗ vỗ đỉnh đầu của cô
gái đang buồn lo vô cớ, an ủi cô.
“Hừ.” Feitan cười nhạo một tiếng, sau đó giơ chân dẫm lên thi thể bị bắn thủng lỗ chỗ, hung hăng nghiền thành bột.
Minh Lạc, rốt cuộc cậu là ai?
Dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, tôi ngẩn người đứng, mái tóc dài dán vào
thân thể ướt sũng. Trong phòng tắm mờ mịt do nước tắm, tầm mắt bắt đầu
mơ hồ, tôi cố gắng chớp mắt, rũ bọt nước trên lông mi xuống.
“Kurapika.” Tên này thật khó đọc. Tôi tắt vòi nước nóng, mặc áo ngủ của khách sạn rồi đi ra phòng tắm.
Minh Lạc không nhắc lại kế hoạch tiêu diệt con nhện, giống như chúng tôi chỉ đơn thuần đến Yorknew du lịch vậy, trí nhớ về bộ truyện tranh đã vỡ vụn đến mức không xếp lại nổi một hình ảnh đầy đủ, có thể nói là hoàn toàn
vỡ nát. Cho dù tôi cố gắng hồi tưởng cũng không nhớ nổi tháng chín này,
Yorknew sẽ xảy ra chuyện gì ở nơi nào. Điều duy nhất có thể mơ hồ nhớ rõ là Ubogin và Pakunoda chết, nhưng ngay cả sự loáng thoáng này cũng mang tính không xác định. Càng miễn bàn chuyện bọn họ chết lúc nào và vì
sao, hoàn toàn không nhớ rõ. Nếu đã hoàn toàn quên thì tôi đã không đau
đầu như vậy.
Vốn đã đủ loạn rồi, mà Minh Lạc lại chen vào. Được
người khác nhờ đi tiêu diệt băng Ryodan, cậu ấy không nói sai, cũng
không cần nói dối tôi về chuyện này. Nhưng vẫn có điểm bất thường, tôi
luôn chờ Minh Lạc mở miệng giải thích với tôi, tôi tin tưởng cậu ấy có
lý do, cho nên tôi mới im lặng chờ cậu ấy mở miệng.
Nhưng chân tướng về con nhện vừa bị lộ, Minh Lạc vốn định nói với tôi giờ lại không định mở miệng nữa.
Tôi bước tới đại sảnh nhỏ, tháng chín muốn đặt phòng khách sạn ở Yorknew
thật không dễ dàng. Bởi vì hầu như tất cả những người trên thế giới có
hứng thú với buổi bán đấu giá mộng ảo mỗi năm một lần này đều đổ dồn về
đây, tiểu thư, thiếu gia, đại gia, thêm cả đàn vệ sĩ đã gần như chiếm
hết các khách sạn.
Minh Lạc chỉ gọi một cuộc điện thoại là dễ dàng tìm được nơi ở, trong Yorknew này, có vẻ như cậu ấy không gì không làm được.
Để an toàn, hai chúng tôi đặt một phòng, cứ nghĩ đến cô nhân viên phục vụ mỉm cười ái muội, là tôi cảm thấy thật quỷ dị.
Ngọn đèn trong phòng thiên về màu da cam, nhu hòa giống như vải xa tanh, ánh sáng như nước khiến đôi mắt không dễ bị mỏi. Trên tường, chiếc chuông
đồng hồ điện tử hình tròn vừa qua mười giờ. Minh Lạc lười nhác ngồi dựa
vào sô pha đơn, nhìn thành phố đèn sáng trưng ngoài cửa sổ, nghiêng đầu
không biết đang suy nghĩ gì.
Trên bàn có một quyển mục lục các
vật phẩm bán đấu giá, chiều nay Minh Lạc kéo tôi đi trả hơn một vạn tiền đặt cọc mới lấy được, nó để chuẩn bị cho tham gia hội đấu giá chính
quy. Cậu ấy có ý kiến không ít với buổi đấu giá ngầm này, giơ tay phản
đối: “Bảo vật thì nhiều, nhưng mấy tên tham gia cạnh tranh thì không
được tốt cho lắm, tớ không nên mang cậu đến cái nơi chướng khí mù mịt
quỷ quái đó. Đợi đến ngày mùng 4, tớ sẽ mang cậu đi hội đấu giá
SouthernPeace chính quy.”
Đến Yorknew, kỳ thật tôi càng giống
như là đến vui chơi giải trí du lịch, rõ ràng biết sự tình rối như tơ
vò, bế tắc không cởi ra được, mà vẫn còn thản nhiên tự tại như vậy,
khiến tôi cảm thấy rất giống như là sự tĩnh mịch trước lúc bão táp đến.
“An, không làm khô tóc thì cậu sẽ bị cảm đấy.” Minh Lạc cầm di động quay đầu nhìn tôi, không chịu nổi khi thấy tôi cẩu thả như vậy.
Tôi ngượng ngùng cười cười, sờ sờ tóc, cả bàn tay dính ướt.
“Thân thể này của cậu yếu như vậy mà còn không chăm sóc mình cho tốt, trong
khoảng thời gian này, tớ sé tìm một đống biện pháp để cải thiện tình
trạng sức khỏe của cậu, thể nào cũng phải tốt hơn bây giờ. Thật là, lúc
sống lại, sao cậu không tìm người khỏe như trâu thế, lần nào bị cảm là
cứ như đang đến gần cửa sinh tử ấy.” Minh Lạc vừa lải nhải vừa vươn tay, tôi đến gần nắm lấy.
“Tớ đâu được lựa chọn chứ, có thể sống đã
là may mắn lắm rồi.” Tôi cười nói, có thể sống lại vốn đã rất khó tin,
chẳng lẽ còn có thể chọn lựa thân thể sao.
“Nếu có thể lựa chọn, tớ cũng sẽ không chọn cái tên này để mà bị người ta hiểu lầm thành đồng tính.” Minh Lạc cũng vui đùa.
Tôi im lặng dẫm lên thảm, ngồi xuống đất, ngẩng đầu gối lên đầu gối cậu ấy, cậu ấy lấy một chiếc khăn lông trắng bắt đầu nhẹ nhàng lau tóc cho tôi.
Thật dịu dàng, linh h