XtGem Forum catalog
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326974

Bình chọn: 7.5.00/10/697 lượt.

3, tôi biết bọn họ không giống người bình thường. Nhưng điều đó không quan trọng,

tôi chỉ biết rằng tình cảm của bọn họ đối với tôi là thật lòng là đủ

rồi.

Tôi cũng chỉ là người thường, hoàn toàn không có năng lực

tuyệt thế, không có tài trí kinh diễm, chỉ làm việc mình có thể làm,

nhìn thứ mà mình có thể xem, hưởng thụ sinh mệnh mỗi một ngày đối với

tôi là vô cùng hoàn mỹ rồi.

“Nhưng... Tôi vẫn rất muốn xem bộ

dáng ngài Touya khiêu vũ thoát y ở Esme, nhất định sẽ rất kinh diễm

đấy.” Tôi bắt đầu tà ác, khung cảnh đó nhất định sẽ rất rung động.

Touya buông chén xuống, thưởng thức nhìn một chậu hoa Bạch Tinh xinh đẹp bên

cạnh “Gió đúng là lớn quá, hai người nói gì, anh không nghe rõ gì cả.”

Uống trà xong, bị Manuel túm đi thử quần áo, tôi thật sự không dám nhìn bảng giá, cứ thôi miên mình đang mặc đồ cực bình thường.

“Miru-chan thật đáng yêu.” Manuel giúp tôi mặc quần áo màu xanh nhạt viền vàng.

Tôi quay đầu nhìn gương, quần áo thiết kế theo phong cách thủy thủ, hình

thức giản lược thoải mái, cổ áo ngắn kiểu loli đáng yêu. Áo màu xanh

nhạt, hoa nhỏ được thêu ở làn váy quá gối xinh đẹp nở rộ.

Tôi

nhìn mình trong gương cười cười, con ngươi màu xanh cùng quần áo xanh

nhạt mang đến cảm giác hài hoà thoải mái, làn da vốn tái nhợt vì không

đủ máu cùng tóc ngắn màu xám nhạt khiến cho bề ngoài của tôi luôn mang

vẻ yếu ớt. Tôi kỳ thật rất khỏe mạnh, sôi nổi giặt quần áo nấu cơm không thành vấn đề, đương nhiên nếu so sánh với những kẻ mang lĩnh vực phi

bình thường thì tôi chỉ có thể thừa nhận mình thật là yếu ớt.

“Quần áo này... rất đắt đúng không.” Yếu ớt hỏi một câu, tôi thật sự không giàu có, hơn nữa tôi còn muốn nuôi mình.

“Tặng em.” Manuel hào phóng nói “Lễ hội hoa ngày mai, em phải mặc bộ này,

không được mặc như trang phục đơn giản chạy khắp nơi như năm vừa rồi,

không hợp với Esme chúng ta.”

Trong lễ hội hoa, mọi người có thể lựa chọn mặc các loại trang phục, chỉ cần không trần truồng thì tạo

hình gì cũng có thể tham gia.

“Aiz, sao có thể không biết xấu hổ đây.” Tôi giờ mới dám nhìn bảng giá, hai mắt trừng lớn.

“Nhóc, giờ chị có nói không tặng thì em cũng không tính cởi đâu đúng không?”

Manuel đứng trước giá áo, lại lấy ra một bộ quần áo khác.

“Đương nhiên phải cởi, cởi ra để ngày mai mặc.” Tôi sờ sờ làn váy, cảm giác là lạ, chắc là vì đã gần hai mươi năm không mặc kiểu teen như thế này.

“Bộ dành cho nam đồng bộ với của em, cửa hàng chỉ có mười bộ đôi thôi, bởi

vì bộ nữ đã tặng em, cho nên vì bảo vệ tính chất đặc biệt độc nhất vô

nhị, bộ trang phục thủy thủ kiểu nam này phải tiêu hủy.” Manuel rút ra

một bộ quần áo giống kiểu trang phục trên người tôi.

“Có sao đâu, sao phải tiêu hủy, lãng phí quá.” Đối với người luôn tiết kiệm như tôi, chuyện bỏ đi đồ dùng tốt là không nên.

“Đừng so sánh cửa hàng quần áo của chị với các cửa hàng khác chứ, trừ phi em

mua cả hai bộ, bằng không chị tuyệt đối sẽ không bán trang phục tình lữ

cho hai khách hàng hoàn toàn không biết nhau, đây là nguyên tắc cao nhất của cửa hàng bọn chị, em thấy không sao nhưng chị rất để ý.”

Nói đến nói đi, thì ra cô ấy nhìn trúng tính cách không muốn lãng phí của

tôi, bóp cổ tôi bắt tôi mua có đúng không. Biết rõ quần áo tốt như vậy,

tôi sẽ không cho tiêu hủy, còn cố ý nói trước mặt tôi.

“Vậy thì cũng tặng em cả một bộ này đi.” Tôi giả vờ đáng yêu nhìn Manuel.

Manuel hất hất mái tóc dài, gương mặt diễm lệ mỉm cười như một đóa hoa mị hoặc “Ôi, gió lớn quá, em vừa nói gì vậy?”

“Em mua, em mua là được.” Lấy chi phiếu trong túi ra, coi như mua một tặng

một cũng không sao, ngày hội lớn không phải ngày nào cũng có, hơn nữa bộ này rất đẹp, chất liệu cũng rất tốt, mặc vài năm cũng không sợ hỏng.

“Trang phục nam, em mua làm gì, cứ để chị ném vào lò đốt đi.” Manuel lấy đi

chi phiết trong tay tôi “Kẻo em lại oán giận chị mất.”

Phiền toái chị hãy hành động và nói đồng nhất có được không, phiếu của em đã bị lấy đi rồi mà chị còn nói thế làm gì...

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười “Em thích thế vai không được sao, đây là phiếu ưu đãi giảm giá mà lần trước chị tặng, em muốn tiêu nó.”

“Đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu, mua một tặng một rồi mà em còn

muốn dùng thứ này.” Manuel tiếp nhận chi phiếu cùng phiếu giảm giá xoay

người đi ra quầy tính tiền, sợ tôi đổi ý.

Nhìn dòng chữ “500000

Geny” trên bảng giá trang phục nam giới, tôi hối hận, năm mươi vạn đấy!

Tiêu cái phiếu giảm giá vẫn tốn những bốn mươi vạn.

Tôi yên lặng rơi lệ, số tiền này có thể mua bao nhiêu quả táo? Hẳn là dư sức mua cả quán táo.

Quả nhiên là tên xa xỉ không biết mệt, gọi là ăn cướp cũng kém gì nhiều.

Manuel trở lại, phe phẩy chi phiếu của tôi trong tay, cười đáng sợ, nụ cười

này thường xuyên xuất hiện khi cô ấy ‘giết’ một vài khách hàng đại ngốc

“Miru, số tài khoản của em rất khả quan đấy, làm cho chị đây nhìn trợn

trừng mắt.”

Chị đang nói móc phải không, chị đang trào phúng

phải không, chị đang nói mát phải không, tài khoản của em đúng là so với tiền gởi ngân hàng của gia đình bình thường hơn chút, nhưng tuyệt không nh