XtGem Forum catalog
Chủ Nhân Xin Chào

Chủ Nhân Xin Chào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323064

Bình chọn: 7.5.00/10/306 lượt.

anh có một chị gái và hai em trai” Cô trực tiếp trả lời.

Bách Nghiêu Nhất chớp mắt, Khủy tay phải dựa lên xe đẩy nhìn cô cười lạnh “Xem ra cô hiểu khá rõ về tôi?”

“Đúng vậy” Jill gật đầu nhìn anh cười “Khá rõ rang.”

Bách Nghiêu Nhất nhìn cô, trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn.Tiểu quỷ này quả thật rất thần bí, hơn nữa lại biết rất nhiều chuyện của anh. Biết

anh có anh chị em không phải việc kỳ lạ. Trong giới ai cũng biết “Nhất”

và Bách Á Mạt có quan hệ, muốn biết thân thế của anh chỉ cần điều tra

Bách Á Mạt là ra. Nhưng cô ta vừa nói “lại” nuôi mèo là có ý gì? “Lại”

này làm cho người ta rất hoang mang. Biết anh nuôi mèo cũng không phải

việc gì khó khan, bởi vì trong nhà anh có ảnh. Nhưng con mèo trong ảnh

không phải chụp trong căn hộ bây giờ của anh, trong nhà cũng không có

vật dụng nuôi mèo, làm sao cô ta biết chính xác con mèo trong ảnh đã

chết mà không phải đã chuyển đi nơi khác.

Việc cô biết được “Nhất” đã từng nuôi mèo không phải việc kỳ lạ, nhưng cảm

giác bị người khác nhìn thấu mà bản thân lại không biết gì về đối phương thực khó chịu. Không ai thích bị điều tra, bị nhìn thấu mà người trước

mắt không có một chút tự giác còn coi đó là điều đương nhiên.

“Theo dõi, rình mò, quấy rầy…còn uy hiếp” Anh nói ra một vài hành vi của cô

rồi nhướng mày chê cười “Người nhà đã đưa cô đi khám bác sĩ chưa? Sao

lại để bệnh nhân thần kinh chạy lung tung khắp nơi thế này”

Bác sĩ! Jill mệt mỏi hạ mắt,thành thực gật đầu “Có!Em mới xuất viện năm tháng trước”.

Đúng là có bệnh thật sao?

Bị bệnh nhân tâm thần quấy rối, anh cảm thấy hơi không an toàn “Gọi người

nhà đưa đến bệnh viện đi. À mà đừng đến bệnh viện, đưa đến bệnh viện tâm thần thích hợp hơn đấy” Bách Nghiêu Nhất cay nghiệt nói, sau đó không

để ý đến phản ứng của đối phương, đẩy xe đi thẳng.

Nhưng anh không để ý đến người ta không có nghĩa là người ta không để ý đến anh.

“Này! Anh còn chưa trả lời em, anh mua đồ ăn cho mèo làm gì?” Jill theo sau

không để ý đến lời châm chọc của anh. Cô chỉ mới không đến ba ngày, tự

dưng lại xuất hiện một con mèo. Đáng ghét! đều tại Emma quản cô quá chặt làm cô không thể chuồn ra ngoài. Hôm nay, nhân lúc Emma không để ý, cô

nhanh chóng lẻn ra cửa, vừa khéo thấy anh đang trên đường đến siêu thị

liền bám theo sau, đang phân vân không biết có nên lên tiếng hay không,

nào ngờ lại thấy anh đang mua thức ăn cho mèo, cô không nhịn được chạy

lại.

Sao anh có thể nuôi mèo chứ?

“Này! Em không cho anh nuôi mèo đâu” Lời nói như ra lệnh, rốt cuộc làm cho

Bách Nghiêu Nhất dừng bước, không kiên nhẫn nhìn cô “Không cho! Xem ra

cô không chỉ bị bệnh thần kinh mà còn có chứng ảo tưởng nữa. Cô là ai?

Dựa vào cái gì bảo tôi không được nuôi mèo?”

“Bởi vì em chỉ có anh” Mắt xanh mở to thuần túy mà cố chấp “Bởi vì em chỉ có anh cho nên anh cũng chỉ có thể có mình em”

Đúng là có bệnh! Bệnh còn không nhẹ!

Cũng từng có một đôi mắt như vậy nhìn anh, coi anh là thế giới duy nhất.

Điểm khác biệt lúc đó là một con mèo mà trước mặt là tiểu quỷ bị bệnh.

Jill và anh nhìn nhau một hồi lâu, mắt lam co lại uất ức nói “Anh thực sự

nuôi mèo sao?” Cúi đầu cố gắng che đi lời nói lên án sự phản bội.

Bách Nghiêu nhất cảm thấy thật khó hiểu, tại sao anh lại bị chỉ trích cơ

chứ? Bị đôi mắt tội nghiệp này nhìn chăm chú mà cũng mềm lòng.

Anh mềm lòng cái gì vậy?

Bách Nghiêu Nhất cảm thấy bản thân cũng bị bệnh, lẽ nào bệnh thần kinh cũng truyền nhiễm!

Cắn môi,trầm mặt không nói một câu, đẩy xe đi tính tiền. Jill cũng không

nói thêm lời nào, lẽo đẽo theo sau anh, cúi đầu giống như đứa trẻ đáng

thương bị bắt nạt. Một người đàn ông đi trước, một nữ sinh theo sau, hơn nữa lúc nãy bọn họ nói chuyện không hề nhỏ tiếng. Cô gái kia si tình

nói bản thân chỉ có anh ta cho nên anh ta cũng chỉ có thể có mình cô. Cô gái đáng thương! Lập tức mọi người nhìn Jill bằng ánh mắt đồng tình,

không quên khinh bỉ liếc Bách Nghiêu Nhất.

Bách Nghiêu Nhất cảm giác mình sắp phát điên, nhanh chóng rời khỏi siêu thị

về nhà. Mà cái đuôi vẫn cố chấp bám theo miệng còn lảm nhảm “Trứng thối

trứng thối…”

Bách Nghiêu Nhất đen mặt, gân xanh trên trán giật giật, tay cầm túi siết

chặt tưởng tượng đó là cái cổ của tiểu quỷ. Đột nhiên anh dừng bước, cái đuôi cũng dừng theo, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm hai chữ “Trứng

thối!”

Bách Nghiêu Nhất mở túi lấy gói thức ăn cho mèo quẳng mạnh lên trên thùng

rác. Mèo hoang thấy vậy giật mình nhảy sang một bên. Lời chửi rủa cũng

nhanh chóng im bặt. Jill tha thiết nhìn gói thức ăn cho mèo nằm trên

thùng rác, dưới đất còn có con mèo hoang đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Bách Nghiêu Nhất xách túi tiếp tục đi tiếp. Jill nhìn theo bóng lưng anh.

Con mèo hoang đã nhảy lên thùng rác cắm cúi ăn. Mèo hoàng này nhìn có vẻ giống mèo xám trước đây, thế nhưng bộ lông không được đẹp cho lắm, đầu

cũng có vẻ to hơn, không những thế mắt là màu xanh lục không phải màu

nho. Cô nhanh chóng đuổi theo anh, mắt lam tỏa sáng, vẻ uể oải khổ sở

lúc trước đã biến mất từ lâu.

Anh không có nuôi thêm con mèo nào khác, anh vẫn chỉ có mình cô.

ED