Teya Salat
Chủ Nhân Xin Chào

Chủ Nhân Xin Chào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322953

Bình chọn: 7.5.00/10/295 lượt.

a không phải Bách Á Mạt. Vậy thì là ai?

Bách Nghiêu Nhất không ngừng suy xét những người có khả năng phản bội anh.

Anh quen biết không nhiều lắm, mà biết anh viết tiểu thuyết cũng chỉ có

người nhà họ Bách, mà họ cũng không nhàm chán đi tự khoe. Bởi vì Bách

Nghiêu Nhất rất độc mồm độc miệng, có thù tất báo. Ăn no rửng mỡ mới có

thể đi chọc anh. Trong đầu suy nghĩ một lượt, không có ai khả nghi, vậy

cái cô Jill Anderson này làm sao biết được?

Bách Nghiêu Nhất cẩn thận đưa mắt đánh giá cô.

Mà Jill Anderson cười đến ngọt ngào, mắt xanh hồn nhiên vô tội thế nhưng ẩn ẩn một tia gian xảo.

Haha! Những việc em biết không chỉ có vậy đâu.Chủ nhân!.

EDIT: Aries92

BETA: Đầm♥Cơ

images

Nói dối! Chỉ vì muốn có được sự chú ý của anh. Đừng ghét em được không!

Liên tục trong bảy ngày, Jill thuận lợi ra vào nhà Bách đại tác giả trong khi sắc mặt Bách Nghiêu

Nhất ngày càng kém đi.

Không phải anh chưa từng rút chuông cửa nhưng không hiểu sao cô ta lại có

được số điện thoại của anh. Bị thiếu ngủ khiến tâm trạng anh rất bực

bội, lại còn bị tiểu quỷ kia phá bĩnh, anh càng tức điên hơn, bừng bừng

lửa giận ấn nút nghe điện thoại. Còn chưa kịp rít gào, đầu dây bên kia

đã bình thản phun ra một câu.

“Em nghĩ truyền thông và độc giả rất hứng thú với tác giả “Nhất” thần bí,

không biết địa chỉ nơi ở của “Nhất” có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ?”

Đối với loại uy hiếp trẻ con này, Bách Nghiêu Nhất chỉ cười nhạt, anh cũng không thể không chuyển nhà.

“Ah!… Đúng rồi” đối phương dường như nhớ ra cái gì, lại bồi thêm một câu “

Ảnh “Nhất” chỉ mặc quần lót gợi cảm chắc chắn sẽ làm độc giả nữ điên

cuồng, anh nói có phải không?”

Cái gì?

Bách Nghiêu Nhất nhanh chóng vứt điện thoại, chạy vội về phía cửa dùng sức

mở, tức giận đến mức quên mất bản thân trên dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần

lót.

Jill nhìn chăm chú vào chiếc quần lót đang bao bọc lấy vật to lớn kia, trong lòng thầm nghĩ – Haizzz!Lần này không phải màu đen mà là màu đỏ.

Jill vẫn duy trì nụ cười trên mặt,tay cầm chiếc điện thoại màu hồng, nhìn người đàn ông chào hỏi “ Hi! Chào buổi sáng”

“Sao cô lại có ảnh của tôi?” Bách Nghiêu Nhất cắn răng, không muốn cơn tức

giận làm mờ lí trí, bắt buộc bản thân phải thật bình tĩnh.

Click!

Cô gái trả lời rất đơn giản, trực tiếp giơ di động trên tay chụp một tấm,

sau đó mỉm cười vô tội “ Không phải bây giờ có rồi sao?”

Bách Nghiêu Nhất cảm thấy mình thật ngu ngốc, hằm hằm nhìn di động trên tay

cô gái, nhanh chóng vươn tay cướp lấy, mà cô gái lại rất ngoan ngoãn

phối hợp đưa ra không phản kháng.

“Hứ! ảnh cho anh xóa.”

Bách Nghiêu Nhất lập tức dừng động tác, đầu óc tiểu thuyết gia bắt đầu không ngừng phân tích, nếu tội phạm nhanh chóng phục tùng như vậy chắc chắn

còn có âm mưu nào đó, liếc mắt nhìn di động, con ngươi màu đen loé lên

tia cảnh giác.

Jill nhún vai bình thản “Dù sao ảnh cũng đã gửi đến hòm thư của em rồi”

Bách Nghiêu Nhất chưa bao giờ cảm thấy hận sự phát triển của khoa học kỹ thuật đến vậy.

Jill lắc lắc túi giấy trong tay tươi cười ngọt ngào, làm cho người nào đó

hận đến nỗi chỉ muốn xóa sạch nụ cười trên gương mặt cô.

“Đã muốn ăn sáng chưa?” Jill cười gian.

Bách Nghiêu Nhất không nói, chỉ nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó

hơi nghiêng người. Jill ung dung bước vào, mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

Sau đó cuộc sống an tĩnh của Bách Nghiêu Nhất không còn nữa. Liên tục bảy

ngày, đúng sáu giờ sáng, tiểu thư Anderson sẽ đến gõ cửa. Lúc đầu Bách

Nghiêu Nhất cảm thấy rất thiếu ngủ, nhưng dần dần về sau giấc ngủ cũng

trở nên bình thường. Đến ngày thứ năm đồng hồ sinh học của anh bắt đầu

theo lịch mà hoạt động, cứ đến sáu giờ là tự nhiên tỉnh dậy, sau đó vừa

khéo nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Nói thật anh chưa bao giờ chán ghét bản thân như lúc này.

Bách Nghiêu Nhất mặt lạnh tanh nằm trên sofa, cởi trần trên người chỉ mặc

mỗi chiếc quần đùi, tay cầm truyện tranh không tỏ thái độ gì với sự xâm

nhập của người nào đó.

Nhưng mà đối phương cũng tự tìm niềm vui, cô ngồi trên sàn nhà, ôm gối ôm,tay toàn đồ ăn vặt, vui vẻ xem tivi, đôi khi còn bật cười ra tiếng. Bách

Nghiêu Nhất ép bản thân dồn sự chú ý vào quyển truyện trên tay nhưng

tiếng ồn ào của tivi làm anh phân tâm, hơn nữa lại rất ầm ỹ.

Trên tivi không ngừng phát ra tiếng cười lặp đi lặp lại, sức nhẫn nại của

anh theo đó cũng dần cạn kiệt, mà cái người ngồi xem tivi kia còn cười

haha….điều này đối với Bách Nghiêu Nhất mà nói chính là tạp âm.

Jill đang xem chương trình yêu thích, màn hình đột nhiên đen ngóm, cô trừng

mắt, quay đầu vừa vặn nhìn thấy Bách Nghiêu Nhất lạnh lùng quẳng điều

khiển lên ghế sofa.

“Muốn xem tivi thì về nhà mà xem, ở đây không phải nhà trẻ”

Jill nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn đồng hồ báo thức vừa vặn mười hai giờ “Em đói bụng.”

Liên quan gì đến tôi!

“Đói bụng thì về tìm mẹ cô” nói với anh cũng vô dụng.

Jill không nói nữa, ôm gối trong lòng, đôi mắt màu lam chăm chú quan sát

Bách Nghiêu Nhất. Bách Nghiêu Nhất cũng lười chọc ngoáy cô, thế giới

cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, anh nằm trên sofa tiếp tục đọ