
nh đem chằng chịt tài liệu giao cho cô.
"Tuyển người?" Cô cúi đầu nhìn qua, phía trên chẳng những cần tài xế xe hàng,
công nhân vận chuyển hàng hóa, còn phải kế toán, hành chính tổng hợp
cùng nhân viên mười mấy người.
"Chủ tịch, tại sao muốn tuyển
nhiều nhân viên như vậy?" vận chuyển hàng hóa nhỏ này sao lại cần nhiều
người như vậy, tiền lương thì sao?
"Theo ý tôi giao phó đi làm đi, tôi không phải mời cô tới cố vấn ." Anh há miệng vẫn như cũ cay nghiệt nói khiến người tức giận.
"Vâng" cô hậm hực lên tiếng, cầm lấy tài liệu trở về bàn làm việc buồn bực bắt đầu gọi điện thoại, một bên len lén từ khóe mắt quan sát anh lần nữa
ngồi trở lại bàn làm việc.
Theo quan hệ mà nói, thái độ của anh
tuyệt không ôn hoà; là hàng xóm cũ hơn năm xem ra, hoàn toàn không thân
thiện, quả thật giống như kẻ thù.
Không được, cô tại sao có thể dễ nổi giận như vậy?
Cô nói xong, muốn hai bên Hóa Thù Thành Bạn, cô cũng không phải nhất thời
vui mừng, càng không phải là hô khẩu hiệu mà thôi, cô nhất định phải
thành công.
Trong lúc bất chợt, cô bỗng nhiên đứng lên.
Giống như là mặc thêm chiến bào chiến sĩ, cô cả người ngẩng cao đấu, thẳng tắp đi tới trước bàn Phùng Đốc.
"Tôi muốn đánh cược với anh!"
Một đôi cánh tay xanh xao đặt trên mặt bàn, nửa người nhỏ khom xuống, khí thế ngàn vạn tuyên bố.
"Xin lỗi?" Chủ tướng quân định chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng với cô thẳng tắp.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, thần bí, thâm thúy, tràn đầy sức quyến rũ đàn
ông, chỉ cần là phụ nữ, nhìn vào cặp mắt này sẽ tạm ngừng hô hấp vài
giây.
Nghê Tất Thư cũng không ngoại lệ, nhưng cô cũng vì cặp kia mắt đen kia cảm giác không thân thiện mà là sự khó thở.
"Chúng ta hãy so một cuộc." Cô kiên định tuyên bố.
Mặc dù tính tình đơn giản nhưng vừa nhìn cô cũng hiểu ngay trong ánh mắt của Phùng Đốc nhìn cô rất nực cười.
"Tôi không chơi loại đồ vật này." Anh khinh bỉ ngoắc ngoắc môi.
"Chớ trốn tránh, chuyện này sớm muộn gì cũng nên giải quyết." Cô nắm chặt
quả đấm nhỏ, trong mắt đều là quyết tâm không dao động.
"Không có việc gì nên giải quyết." Anh lạnh nhạt quay đầu, rõ ràng không muốn nói lý với cô.
Rõ ràng là nghiêm túc như vậy, nhưng anh cố tình làm mặt lạnh mặc dù như vậy nhưng khuôn mặt anh vô cùng phong phú sức quyến rũ.
"Có, anh cho tôi là kẻ thù!" Cô uất ức tố cáo.
"Cô là nhân viên của tôi." Anh cố ý đem hồ sơ trong tay giơ thật cao, nghĩ
coi thường người gây sự trước mắt có khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cấp trên cố tình chơi chữ nhưng mà lại như là con kiến thành đoàn trốn đi ngay
trước mắt chạy loạn khắp nơi, bò loạn, nhiễu cho anh hoa mắt hỗn loạn,
một chữ cũng không xem được.
"Tôi hi vọng chúng ta có thể Hóa Thù Thành Bạn, giống như trước kia hồi nhỏ vô tư." Có hữu nghị, cách yêu
cũng không xa! Cô say mê thầm nghĩ.
Cô thừa nhận mình có phần
gian trá, vì theo đuổi tình yêu không tiếc dùng mưu kế gần quan được ban lộc, nhưng sẽ không ai hiểu, Phùng Đốc đối cô có ý nghĩa quá đặc biệt,
đáng giá để cô bất chấp tất cả theo đuổi.
"Chúng ta đều không phải là đứa trẻ rồi." Năm tháng tuổi thơ đã cách bọn họ quá xa.
"Hữu tình cũng có thể chuyển hóa thành tình yêu. . . . . ." Chợt tiếp xúc
ánh mắt kinh ngạc của anh, cô vội vàng đổi lời nói: "Tôi chỉ là suy luận thôi!"
Không chịu thừa nhận hai chữ "Tình yêu" để cho anh không
hiểu nhịp tim rối loạn, anh cố ý ra mặt xếp "Hóa Thù Thành Bạn, đây
chính là tiền đánh cuộc của cô?"
"Không sai!" Cô kiên định hất cằm lên.
"Tôi suy tính một chút." Anh quay đầu ra, suy nghĩ rối loạn, khó có thể quyết định.
"Chớ trốn tránh như vậy là hèn nhát!" Cô đoạt lấy hồ sơ trên tay anh, buộc anh đối mặt với cô.
Hèn nhát?
Phùng Đốc nhất thời sắc mặt đen lại, nghiến chặt hai hàm răng, người phụ nữ
này gan thật lớn, chẳng những lấy hồ sơ trong tay anh, còn giễu cợt anh là hèn nhát?
Anh là người độ lượng, đủ bình thản, nhưng hận nhất là bị người khác xem thường!
Anh ghét đánh cuộc, nhưng anh biết, muốn hoàn toàn thoát khỏi cô, chỉ có chấp thuận đánh cuộc bất cứ giá nào.
Nghê Tất Thư nhìn người đàn ông trước mắt âm tình bất định, sắc mặt xanh
mét, giống như hận không thể đem cô băm thành thịt vụn bao thành bánh
sủi cảo cho chó ăn, trong lúc bất chợt có chút không xác định, sợ mình
phạm thượng có thể hay không chọc giận đến anh?
Hai đời ân oán, có nên đáng giá đánh cuộc chén cơm của mình không? Cô không xác định suy đoán nghĩ.
Mặc dù là một chủ tịch mà nói, anh quá bắt bẻ, quá nghiêm khắc, nhưng anh
trả tiền lương tương đối tốt, cái này là chủ tịch hiếm có, cô nên quý
trọng chén cơm của mình.
Lòng bàn chân từ từ vọt lên lạnh lẽo,
bắt đầu hối tiếc mình quá mức kích động, nói chuyện vô lễ, không suy
nghĩ, thế nhưng anh lại đột nhiên lên tiếng.
"Đánh cuộc như thế nào?" Ánh mắt thâm trầm ngăm đen của anh, như đã tính trước được thắng lợi.
Anh tiếp nhận khiêu chiến?
"Mạt chược." Cô nuốt nước miếng giải thích."Chúng ta tìm một người làm trọng tài, trước thắng bốn vòng đối phương liền tính là thắng."
Nếu
như cô nhớ không lầm, anh sẽ không chơi mạt chược, càng chính xác mà
nói, anh thống