XtGem Forum catalog
Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322362

Bình chọn: 7.00/10/236 lượt.

úng dịp không khéo Ôn Nhu lại chạm mặt người mà cô không muốn đối mặt.

"Ôn Nhu?"

Vừa nhìn thấy cô đi ra, phía sau còn có nhiếp ảnh gia, nụ cười trên mặt Phí Gia Lạc liền cứng lại.

Hai bước thành một bước, liền kéo chặt Ôn Nhu qua một bên.

"Sao em lại cùng nhiếp ảnh gia ở cùng một phòng?" Phí Gia Lạc ngạc nhiên trợn mắt nhìn cô.

Nói chưa dứt lời, bụng Ôn Nhu đã đầy tức giận.

"Còn không phải là do anh ban tặng, tất cả phòng trong khách sạn đều có khách." Cô không phải đi ngủ ở cống thoát nước đã cảm tạ trời đất rồi.

"Cho nên em cùng nhiếp ảnh gia ở chung phòng, ngủ chung giường?" Hắn rất cố gắng mà đè nén căng thẳng không hiểu kia trong ngực.

"Trong phòng có hai cái giường." Cô không kiên nhẫn nói.

"Nhưng vẫn là chung một phòng, không phải sao?"

Cô tắm, thay quần áo, thậm chí ngay cả dáng vẻ lúc ngủ cũng có thể bị nhìn, nếu tên nhiếp ảnh gia nổi lên sắc tâm (lòng háo sắc).

Không chừng nửa đêm còn có thể mò lên giường cô, đem con cừu non như cô nuốt vào trong bụng. . . . . .

"Vậy cũng hết cách." Cô không quá tình nguyện mà nhún nhún vai."Ai kêu anh là thần tượng phụ nữ."

Một cỗ ghen tuông không kiềm chế được lại bốc lên, nhất là nhìn thấy nữ trợ lý và nữ đại diện đi theo bên cạnh hắn, cô thật sự cảm thấy vách tường dạ dày bị ăn mòn không phải là đói bụng, mà là ghen tỵ.

"Em không sợ?" Phí dùng một giọng nói cảnh báo cô gái nhỏ phải đề phòng con sói lớn để nhắc nhở cô .

Nói nửa ngày, Ôn Nhu mới nhận ra được hắn đang lo lắng cái gì.

"Cao Thăng là một người rất tốt." Cô mặt nhăn cau mày.

"Mỗi một dâm tặc thoạt nhìn đều giống như người tốt." Hắn hậm hực trả lời.

"Anh thật nhàm chán." Cô không vui trách móc, xoay người muốn đi.

"Em tới phòng của tôi ngủ." Hắn không để cô cự tuyệt kéo cô đi về phòng của hắn.

"Tôi không muốn!" Nếu bị người khác nhìn thấy, cô nhất định sẽ trở thành kẻ thù chung của phụ nữ, nhân tiện cùng lên trang đầu tạp chí với hắn.

"Chúng ta là bạn cũ, tôi tuyệt đối an toàn hơn một người đàn ông không rõ lai lịch."

Không nghe cô kháng nghị, Phí Gia Lạc không cho cô nhiều lời bắt cô mang về phòng của mình.

Trời ạ, đây là tình hình gì?

Chăn lông cao cấp mềm mại thoải mái, Ôn Nhu cảm giác mình giống như đang nằm ở giữa đám mây, mà không phải là trên giường lớn trong phòng Tổng Thống. . . . . . Một chút cảm giác chân thật cũng không có.

Cô là tới phỏng vấn Phí Gia Lac, làm sao lại biến thành cô nằm trên giường của hắn, hắn lại chạy tới nằm trên ghế sa lon trong phòng khách?

Mặc kệ, dù sao có người rộng rãi chịu cho cô mượn giường ngủ, cô khách sáo làm gì? Dù sao, coi như là hắn thiếu cô chín năm trước!

Thỏa mãn khẽ thở dài một hơi, cả ngày mệt nhọc đi tàu xe, mí mắt Ôn Nhu đã nặng trĩu nhanh chóng dính lại thành một đường may, nhưng nghĩ đến Phí Gia Lạc vì khách mà ngủ trên ghế sa lon, cô vẫn cảm thấy không tốt lắm.

Nửa đêm, một cổ mát lạnh chui lên lòng bàn chân Ôn Nhu, mang cô tỉnh lại từ giấc mộng bí ẩn.

Mở cặp mắt lim dim ra, xung quanh cô là bóng tối vô tận, ngoài cửa sổ có mấy ánh sáng màu bạc chiếu vào, làm sự lay động của bóng cây càng tăng thêm u ám.

Toàn bộ buồn ngủ của Ôn Nhu lập tức tiêu tan, nàng nắm chặt chăn, trợn to cặp mắt nhìn xung quanh, trong lúc bất chợt nhớ tới —— hiện tại là tháng ma quỷ!

Bây giờ là thế kỷ hai mươi văn minh, làm sao lại có ma? Cô tự an ủi mình, hơn nữa, nói không chừng ma không biết đi bay may, sẽ không đến Hồng Kông.

Nhưng căn bản là toàn bộ thế giới đều có ma!

Cô hoảng hốt nhảy dựng lên, liền kéo cửa phòng xông ra ngoài, giống như ma quỷ đã xuất hiện ở mép giường nhe răng trợn mắt với cô.

"Ôn Nhu? Sao vậy?"

Nằm trên ghế sa lon ở phòng khách, Phí Gia Lạc kinh ngạc nhìn Ôn Nhu hoảng hốt từ trong phòng chạy ra, lập tức ngồi dậy.

Nhất định phải nuốt sự sợ hãi xuống cổ hộng, giọng nói Ôn Nhu mới có thể đầy đủ.

"Không có. . . . . . Không có." Cô dùng sức lắc đầu một cái, làm vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi. . . . . . Tôi ngủ không được." Trên thực tế là —— cô sợ ma.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn mẹ đã nói với cô trăm ngàn lần, trên thế giới này không có quỷ, nhưng cô vẫn sợ, hơn nữa cho rằng mẹ đang nói láo lừa gạt cô.

Phí Gia Lạc quan sát cô, nhìn Ôn Nhu cũng biết, nhìn nét mặt của cô cũng biết chuyện này không phải là như vậy.

Nhất là giờ phút này cô mặc bộ quần áo đáng yêu, nhìn dáng ngực nhỏ nhắn mềm mại rất đẹp, đối với chuyên gia quen thuộc với thân thể phụ nữ, hắn gần như có thể thấy được —— cô không có mặc áo lót.

Trong lúc bất chợt, hắn thật là muốn làm một con sói.

Bên kia, Ôn Nhu cũng nhìn chăm chú vào Phí Gia Lạc nửa ngày không lên tiếng, phát hiện bởi vì cái chăn rớt xuống mà thân thể của hắn hiên ngang dưới ánh trăng, đột nhiên lộ ra lồng ngực trần truồng——

Mẹ ơi, người là một người cuồng phơi bày! Ôn Nhu vội vàng quay mặt đi, tránh cho mắt bị nổi hột.

"Sao anh lại không mặt quần áo?" Mặt của cô đỏ hồng giống như trái cà chua chín.

"Ngủ tại sao phải mặc quần áo?" Cuồng phơi bày hỏi ngược lại cô.

"Có cô gái xinh đẹp thùy mị ở trong phòng anh, anh cũng nên lễ độ một chút."

"Có muốn tôi mặc âu phục, đôi nó