
t nào mà ngược lại còn tỏa ra vài phần tà mị.
Thường Trữ Viễn không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc, anh còn có thân hình cao gầy cực kỳ hoàn hảo. Cơ bắp trên người anh mặc dù không cường tráng nhưng lại rất săn chắc, điều đó làm đàn ông phải
ghen tỵ, phụ nữ chảy cả nước miếng.
Đây không biết đã là lần thứ mấy anh xâm chiếm vào người phụ nữ này nhưng cảm giác của anh vẫn là
trên cả tuyệt vời. Điều này khiến anh có chút hoảng hốt.
Thường
Trữ Viễn vội vàng luật động, điều chỉnh hô hấp của mình, để tránh nhất
thời kích động mà kết thúc qua loa lần hoan ái này.
Cơ bụng sáu
múi và hông của anh không ngừng đưa đẩy, vật đàn ông kiêu ngạo của anh
hết lần này đến lần khác được đẩy mạnh vào cơ thể của người phụ nữ phía
dưới, chuẩn bị đưa cô lên cao trào.
Người phụ nữ dưới người anh vô cùng gầy, với quan điểm “Gầy mới đẹp” của người thời nay thì cô quả là hoàn hảo.
Thân hình của cô có thể coi là bình thường nhưng anh lại không cảm thấy hài lòng.
Thường Trữ Viễn thích phụ nữ có da có thịt, lúc ôm mới có cảm giác, đáng tiếc
đã nhiều năm như vậy nhưng cân nặng của cô cũng chỉ tăng lên được tới
con số 41. Lúc bận rộn có khi còn rơi xuống hàng 3, làm lúc đó anh vô
cùng lo lắng mình có thể sẽ bẻ cô ra làm hai.
Mặc dù anh rất bất mãn với cô nhưng nhiều năm qua người phụ nữ có thể làm anh hài lòng cũng chỉ có một mình cô.
Chẳng biết vì sao, Lâm Trinh Lan luôn có thể dễ dàng khơi dậy thú tính trong người anh, cả thân thể này cũng làm anh điên đảo.
Thường Trữ Viễn không biết nguyên nhân, cũng không có hứng thú đi tìm tòi
nghiên cứu. Giờ phút này anh chỉ muốn hung hăng yêu cô, hung hăng muốn
cô, tận tình thỏa mãn mấy ngày đi công tác không thể chạm vào cô.
Phía dưới của Thường Trữ Viễn không ngừng ra vào, đôi tay đặt trên ngực Lâm
Trinh Lan cũng không ngừng xoa nắn, anh cảm thấy thật thỏa mãn đến không lời nào có thể tả nổi.
Dáng người cô vô cùng nhỏ bé, hình thể
mảnh mai, ngay cả bộ ngực cũng không lớn là bao. Nếu như che mặt cô lại, anh còn tưởng rằng cô là một thiếu nữ vừa mới dậy thì.
Nếu không phải Thường Trữ Viễn xác định mình không có kì thị với phụ nữ ngực nhỏ
thì chính anh cũng sẽ hoài nghi bản thân mình chẳng lẽ lại đi thích một
đứa trẻ?
Thường Trữ Viễn khéo léo xoa nhẹ đôi gò bồng đào của cô hai cái, ngón tay thon dài vươn tới hạt tiểu anh đào nhẹ nhàng véo…
“Ư...” Lâm Trinh Lan bị giật mình tỉnh lại trong cơn mê, toàn thân ưỡn ra một cách nặng nề, sống lưng cong lên.
Phản ứng của cô khiến Thường Trữ Viễn rất hài lòng, may mắn là đầu ngực của
cô nhạy cảm, bóp nhẹ một cái cũng sẽ làm cho người cô không ngừng run
rẩy, hoa huyệt còn bắn ra mật ngọt chết người. Điều đó cũng làm cho anh
hưng phấn hơn, mỗi lần đều làm cho anh muốn ngừng mà không được.
Nãy giờ chỉ là màn khởi động, chỉ làm giảm đi một chút dục vọng của anh.
“Ư... Không cần...” Lâm Trinh Lan mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cảm thấy người mình
không ngừng chuyển động, trời đất như đang xoay tròn.
Cự vật giữa hai chân không ngừng trướng lên làm cô cảm thấy tê dại. Điều này cho cô biết người đàn ông này vẫn chưa phát tiết hết dục vọng. Anh không ngừng ma sát vào thành vách mềm mại của cô.
Lâm Trinh Lan thật vất vả
mới hồi phục được tinh thần, cô mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn mình
chằm chằm, điều này làm cả người cô phát run lên.
Thường Trữ Viễn nhìn cô với ánh mắt cực kì phúc tạp, nóng không ra nóng, lạnh không ra
lạnh, vừa làm cô xấu hổ, vừa làm cô sợ nên cô không dám nhìn thẳng vào
anh.
Lâm Trinh Lan biết điều kiện của mình rất bình thường, so
với bình thường còn kém hơn một chút. Làn da của cô rất trắng cũng vì
vậy mà quầng thâm dưới mắt lại càng hiện rõ ra.
Thân hình cô cũng rất gầy, không có đường cong nào, ngực cũng nhỏ, lại còn lộ ra từng chiếc xương sườn.
Nói dễ nghe một chút, tỉ lệ BMI của cô có thể sánh với người mẫu, nói khó
nghe một chút, cô chỉ hơn người bị bệnh kén ăn một vài cân.
Thân
hình không quyến rũ, dáng người lại nhỏ bé, đầu óc cũng không thông
minh, cô đã có chút tự ti. Thường Trữ Viễn thì hoàn hảo về mọi mặt, hơn
nữa tương lai rộng mở, càng làm cho cô cảm thấy xấu hổ.
Thường Trữ Viễn vẫn không chịu dừng lại, anh không cho phép cô trốn tránh lúc anh muốn yêu cô.
Không biết anh còn muốn kéo dài bao lâu nữa? Mỗi lần anh đi công tác về là
lại triền miên như vậy, cô không nhịn được mà sợ run cả người, không
biết đó là mong đợi hay sợ hãi…
Mỗi lần anh yêu cô đều triền miên vô tận, thậm chí có lúc còn làm cả đêm không nghỉ, thực hành rất nhiều
tư thế. Đặc biệt là khi anh đi công tác hoặc vì nguyên nhân nào đó mà
không được yêu cô thì sau đó anh sẽ như xã hội đen đòi nợ, cường thế đòi hỏi cô!
Dĩ nhiên, cũng giống như xã hội đen, đem cả vốn lẫn lời
đòi lại hết. Kết quả cuối cùng luôn là làm cho cô không ngừng lên tới
cao triều đến không chịu nổi.
“Muốn anh kết thúc nhanh thì em
phải phối hợp một chút!” Thường Trữ Viễn đem hai chân mảnh khảnh của cô
vác lên đôi vai rộng của anh, không nương tay mà vỗ vỗ vào cặp mông cô,
đồng thời phần thân dưới cũng không ngừng đâm sâu vào trong cơ thể