
cô.
Lâm Trinh Lan bị anh vỗ mông nên bật ra tiếng rên rỉ, toàn thân căng cứng,
ngay lúc đó lối vào mềm mại đang ôm lấy cự vật của anh cũng không ngừng
co rút.
“Đừng kẹp chặt như vậy, chặt như thế làm sao anh động đậy được.” Mặc dù nơi hai người kết hợp đã được ái dịch bôi trơn, cự vật
của anh khi ra vào còn có thể phát ra âm thanh dâm mỹ nhưng cô chặt như
thế, anh sợ sẽ làm cô bị thương.
Cô quá gầy, da lại rất trắng, anh sơ ý một chút sẽ để lại rất nhiều dấu vết trên người cô.
Nhớ lúc hai người mới ở cùng nhau, anh không thể kìm chế được bản thân như
bây giờ. Mỗi một lần triền miên đều để lại rất nhiều dấu vết kích tình
trên người cô.
Mặc dù cô luôn nói không đau nhưng khi nhìn thấy
những dấu vết đó, anh vẫn cảm thấy khó chịu. Cho đến nửa năm trước, anh
mới dần học được cách khống chế trong khi kích tình.
“Anh vẫn
động... Em không có cách...” Mỗi lần anh tiến vào đều chạm vào nơi mẫn
cảm nhất của cô, làm toàn thân cô run rẩy. Cho dù cô muốn phối hợp với
tiết tấu của anh nhưng không có cách nào làm được, toàn thân cô không tự chủ được căng cứng lên, bao lấy anh thật chặt.
“Quá chặt!”
Thường Trữ Viễn khẽ rít một tiếng qua kẽ răng. Cho dù anh có không cam
lòng như thế nào thì anh cũng phải dừng lại, chờ cho cô thích ứng rồi
mới động tiếp.
“A! Thật sâu... Đừng chạm vào đó...” Cả người Lâm Trinh Lan run lên.
Bình thường tính tình của anh rất tốt nhưng bây giờ anh lại cố tính chạm vào nơi mẫn cảm nhất của cô, làm ái dịch của cô không ngừng trào ra ngoài,
bôi trơn lối vào.
Thường Trữ Viễn thích làm nhất một chuyện, đó
chính là tìm cách trêu chọc Lâm Trinh Lan. Bây giờ cô đang cầu xin anh,
điều đó lại càng làm cho anh muốn đùa giỡn cô hơn.
Anh ngừng
lại, chỉ là không ngừng thăm dò cô từ mọi gốc độ, từng nơi từng nơi một, giống như đang khám phá một hòn đảo xa lạ, làm cô không ngừng thở gấp,
cầu xin anh thương tiếc.
“Đừng mà... Đừng như vậy...”
“Không phải em muốn anh chạm vào chỗ khác sao? Thì ra em thích nơi này?”
Thường Trữ Viễn nói xong lại điều chỉnh góc độ, không ngừng dùng sức
tiến vào.
Cô cũng không kìm nén được nữa mà khóc lên: “Hu Hu... anh thật quá đáng...”
Thân dưới tê dại, cả hai chân và eo của cô cũng bủn rủn, xương chậu đau
nhức, tử cung giống như đang ở trước kì sinh lý khẽ co rút đau đớn, u
cốc càng không ngừng gắt gao ôm lấy cự vật cứng rắn của anh.
Rất thoải mái, thoải mái đến thống khổ, cô sụt sùi khóc.
Người đàn ông mang đến cho cô trận kích thích này lại không chịu buông tha
cô, vừa không ngừng đâm sâu vào trong vừa kéo dài cao trào kích tình.
“Thả lỏng một chút.” Thường Trữ Viễn ra lệnh. Nhìn cô rơi nước mắt, lòng anh như có cái gì đó len lỏi vào, vừa ấm áp vừa chân thực.
Anh
nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ thắm đã bị gặm nhấm suốt đêm của cô,
đầu lưỡi không ngừng quấn quýt lấy nhau. Anh chờ khi u cốc của cô không
ngừng co rút thì phần thân dưới lại một lần nữa cọ sát vào nơi mẫn cảm
nhất của cô.
Thường Trữ Viễn tương đối hài lòng với cách này vì
anh không cần lo lắng mình quá kích động mà làm tổn thương đến nơi mềm
mại đó, đồng thời còn có thể hưởng thụ hết vẻ đẹp của cô.
“Hu
hu...” Cô khóc thút thít bắt đầu phản kháng lại nhưng lại không có sức
lực để chống lại anh, ngược lại càng kích thích ham muốn thú tính của
anh.
Thường Trữ Viễn lại bắt đầu luật động, liên tục đưa đẩy vào
sâu trong u cốc của cô, đồng thời cảm thấy thật đáng tiếc, cô vẫn không
có cách nào hoàn toàn phối hợp với anh, khả năng kiềm chế của cô vẫn rất kém, nếu không khẳng định cả hai có thể lên tới đỉnh điểm của khoái
lạc.
Anh kéo dài thời gian, không ngừng ở trong tiểu huyệt rút
ra, chen vào, khiến ái dịch không ngừng chảy ra từ chỗ hai người kết hợp với nhau thấm ướt cả ra giường.
Luật động liên tục lặp lại, cuối cùng anh cũng đạt tới cao trào khoái cảm.
Hai tay Thường Trữ Viễn mở rộng hai chân cô ra, phơi bày tư thế kích tình
trước mặt anh. Cái tư thế này làm cho anh có thể nhìn rõ cự vật của mình không ngừng ra vào trong cơ thể cô, cũng có thể nhìn thấy u cốc của cô
đang bao quanh vật nam tính đó như thế nào.
Mỗi một cái đưa đẩy cũng làm cho anh nghe thấy tiếng chất lỏng cùng tiếng hai cơ thể va chạm vào nhau.
Dưới sự kích thích của thị giác và thính giác, anh không thể chịu đựng được
nữa, từ từ gia tăng tốc độ, đẩy nhanh động tác, chuẩn bị đạt tới cao
trào.
Tiếng rên rỉ của cô dần dần thay đổi, dưới sự âu yếm của
anh càng làm cho cô trở nên mất hồn, chỉ có thân thể vẫn tiếp tục cùng
anh giao hoan.
Lúc này cô không thể nhìn rõ ánh mắt của anh, cũng không thể nghe thấy tiếng rên dâm mỹ của mình. Cô chỉ có thể cảm nhận
cự vật của anh đang chôn sâu trong cơ thể, kéo cô đạt tới đỉnh điểm.
Tiểu huyệt của cô thật mê người làm cho anh không ngừng đắm chìm trong đó
hết lần này tới lần khác! Dưới sự co rút không ngừng của u cốc, Thường
Trữ Viễn có chút hoảng loạn. Điều đó khiến anh càng thêm điên cuồng.
Anh nâng mông cô lên, dùng sức nắm lấy thắt lưng cô, đồng thời xỏ xuyên qua cô một cách mạnh mẽ.
Nhiệt độ trong phòng rất mát mẻ nhưng thân