
nh nữ nhân.” Sài Thiếu Phong sửng sốt một chút, ngăn chặn không được cắn răng nói.
“Ý tứ chính là tuy rằng anh rất muốn đánh tôi, nhưng bởi vì tôi là nữ nhân, cho nên chỉ có thể liều mạng nhịn xuống, phải không?” Cô trào
phúng nói, mỗi câu đều mang theo công kích.
Sài Thiếu Phong nhíu mày khinh túc nhìn cô, biết chính mình căn bản
không đủ lập trường trách cô, bởi vì chuyện lần trước anh mạo phạm cô.
“Có thể quên những chuyện bất hoà ngày trước không, chúng ta bắt tay giảng hòa được không?” Anh hít sâu một hơi, mở miệng nói.
“Tôi có thân phận gì a? Một nữ nhân đầu đầy cỏ rác sao dám tùy tùy
tiện cùng Sài đại tổng giám đốc vĩ đại cao cao tại thượng mà bắt tay?
tiểu nhân không dám nha.” Trử San San hết sức trào phúng nói.
Xem ra cô thật sự rất tức giận. Sài Thiếu Phong trong lòng thở dài đoán .
“Tôi muốn giải thích chuyện ngày đó với em.” Anh nhìn cô thật sâu,
sau đó xoay người một góc chín mươi độ cúi đầu thi lễ, nghiêm trang
nói:“Thực xin lỗi.”
Trử San San nháy mắt ngây dại, cũng bị dọa cho choáng váng, cô như thế nào cũng không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy.
Anh là người cao ngạo lại có thành tựu, tinh anh lại được mọi người
sùng bái cùng kính ngưỡng, có thể nói là trên vạn người, kết quả anh ta
lại ngay trước mặt mọi người qua lại hành lễ giải thích với cô?
“Uy, anh đừng như vậy, nhanh chút ngẩng đầu lên.” Cô trừng mắt nhìn,
nhanh chóng hoàn hồn kêu lên, đồng thời có chút hoảng hốt tả hữu nhìn
xung quanh, chỉ sợ hình ảnh như vậy bị đồng nghiệp công ty thấy.
“Em nguyện ý tha thứ cho tôi?” Sài Thiếu Phong ngẩng đầu nhìn cô, lưng vẫn cong xuống.
“Được , được , được .” Cô nhanh chóng trả lời, nhìn thấy hai người
đồng nghiệp đang từ trong toà nhà đi ra, sợ tới mức không hề nghĩ ngợi,
vội vàng thân thủ kéo tay anh theo hướng trái ngược, rời xa khu vực có
khả năng bị đồng nghiệp trong công ty bắt gặp.
Sài Thiếu Phong chưa từng bị người nào kéo đi như vậy, cho nên anh lại cảm thấy đây lại là một chuyện lạ thứ nhất từng trải qua.
Trên thực tế không chỉ một chuyện, người có thể làm cho anh cúi đầu
chín mươi độ giải thích , chỉ sợ cô cũng là người đầu tiên nha. Mấy việc này bản thân anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trọng điểm là, những việc lần đầu tiên xảy ra này, kỳ thật có một nửa là vì có sự cho phép của anh mới có thể xảy ra, ví dụ như hiện tại.
Vì sao anh lại cho phép cô làm ra nhiều chuyện ngoại lệ như vậy đâu?
Nếu hiện tại đổi thành một nữ nhân khác lôi kéo anh chạy như chạy nạn
như vậy thì……
Không, vừa nghĩ anh đã biết căn bản là không có khả năng xảy ra, bởi
vì anh trước tiên sẽ nghiêm khắc nhắc nhở, nếu nữ nhân kia còn không
biết liêm sỉ tiếp tục dây dưa, anh tuyệt đối sẽ kêu bảo vệ đến xử lý.
Cho nên, nói vấn đề lại nhớ tới nguồn gốc của nó, anh vì sao lại đặc biệt cho phép cô làm càn đâu?
Đáp án đã miêu tả sinh động, tuy rằng lại là không thể tin, nhưng là trừ lần đó ra, đã không có lý do khác .
Anh giống như bất tri bất giác bị cô hấp dẫn, lại muốn thích cô.
Rốt cục kéo tay anh đưa đến một cái ngõ nhỏ có ít người qua lại, Trử
San San mới buông tay ra, hít một ngụm khí lớn sau đó xoay người, nhíu
mày trừng mắt.
“Anh rốt cuộc là có dây thần kinh nào bị chập rồi, Sài đại tổng giám
đốc?” Cô hỏi anh, thật sự không hiểu anh đến tột cùng là ăn lầm cái gì
dược rồi, lại ở trước mặt mọi người làm ra hành động gây tổn hại đến
thân phận của anh ta, chính là khom lưng nói xin lỗi cô?
“Có lẽ vừa rồi mình tưởng lầm, bây giờ mới là đúng.” Sài Thiếu Phong nhìn không chuyển mắt nhìn cô, thì thào nói nhỏ.
“Cái gì? Phiền anh nói to lên một chút được không.” Trử San San nhíu mi.
“Em tên là gì?” Anh hỏi cô, sau đó tự giới thiệu.“Tôi là Sài Thiếu
Phong, chữ Sài trong củi lửa, Thiếu trong thiếu niên, Phong trong bộc lộ tài năng.”
“Tôi biết.” Trử San San mạc danh kỳ diệu liếc hắn một cái,“Sài đại
tổng giám đốc ở công ty chúng tôi là một danh nhân, tôi sớm đã nghe
danh như sấm bên tai.”
“Cho nên, em biết tôi, tôi lại không biết em, như vậy tựa hồ không công bằng, cũng khiếm khuyết lễ phép.”
“Tôi không nhớ rõ trước đây anh từng có để ý loại này lễ phép.” Cô trào phúng nói.
“Em muốn tôi lại cúi đầu chín mươi độ giải thích sao?” Anh nhìn cô, vẻ mặt còn thật sự hỏi.
“Không cần.” Cô vội vàng ngăn cản, sau đó khinh phiết môi dưới, mới mang theo một chút không cam lòng nói:“Trử San San.”
“Chữ Sở trong điềm đạm đáng yêu?”
“Sở trong sở sở động lòng người.” Cô trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Sài Thiếu Phong nhịn không được ngoéo một cái môi, cảm thấy có điểm buồn cười, lại nghe thấy cô nói tiếp làm anh ngẩn ngơ.
“Nhưng cũng không phải.” Nàng nói.
“Cũng không phải?” Anh nhíu mày khinh túc nhìn cô, nói từ nãy đến giờ cũng không phải họ của cô sao?
“Chữ đó thêm một giấu móc nữa thành chữ Trử, San San trong nghĩa là đến chậm. Trử San San.”
Sài Thiếu Phong ở trong lòng viết một lần. Trử San San, nguyên lai đây là tên cô.
“Tốt lắm, tôi giải thích anh đã hiểu rồi, nên có lễ cũng đã có rồi,
cho nên hiện tại Sài đại tổng giám đốc còn có cái gì chỉ giáo không? Nếu không xin thứ