
ng hai lần, mỗi lần 15 ngày!
- Biết rồi ạ! – Xán Xán dẩu môi, ngúng nguẩy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, tiện thể rủa thầm Triệu Noãn Noãn môt vạn lần.
Ăn xong bữa sáng, Xán Xán đang chuẩn bị chính thức một lần nữa trở về cuộc sống quê hương bản quán đầy đủ tiện nghi của cô: ăn, ngủ, chơi game.
- Hôm nay muốn đi chơi đâu? – Triệu Noãn Noãn đang vùi đầu vào máy tính bỗng nhiên hỏi một câu.
Đi chơi? Xán Xán nhất thời không hiểu:
- Chơi gì ạ? Làm gì mà phải đi chơi?
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, Triệu Noãn Noãn vô cùng ngao ngán:
- Em quên hôm nay là ngày gì à?
Ngày gì? Xán Xán xòe tay ra đếm. Ngày Phụ nữ? Hình như qua rồi. Tiết Thanh minh? Chẳng can hệ gì tới cô. Lễ Lao động? Phụ nữ thất nghiệp ngày nào chả là mồng Một tháng Năm.
A! – Xán Xán vỗ đùi đánh đét. – Hôm nay phải đi nộp tiền điện nước!
Triệu Noãn Noãn tím cả mặt.
- Tô Xán Xán, hôm nay là sinh nhật em!
Hôm nay là sinh nhật cô, Xán Xán ngốc nghếch…
- Em… sinh nhật?
Nói thực lòng, Xán Xán xưa nay không có quan tâm tới thời gian. Hồi đi học, khái niệm thời gian với cô chỉ là một tuần bảy ngày. Sau khi tốt nghiệp, không cần biết hôm nay học môn gì nữa, khái niệm thời gian với cô là tính theo năm, chỉ cần biết hôm nay là năm gì, thế là đủ, cần gì nhớ nhiều hơn! Hại não chết được! Vì thế rất tự nhiên, cô chẳng buồn nhớ sinh nhật của mình. Bây giờ được Triệu Noãn Noãn nhắc nhở, cô mới giật mình, hôm nay đúng là sinh nhật tròn 25 tuổi của mình. 25 tuổi đây!
Con số Ả-rập ấy hiện lên trong óc, Xán Xán bất chợt thấy cuống, không biết tại sao mình không biết tận dụng tuổi trẻ. Không chỉ lo lắng về một loạt thay đổi sinh lý nặng nề, nào là nếp nhăn đuôi mắt, lỗ chân lông to ra, ngực chảy xệ, mà còn là áp lực tâm lý nữa. Nhớ hồi tráng chí hừng hực lúc mới tốt nghiệp, so với cô bây giờ, công việc không có, người yêu càng không, đến nhà ở cũng không phải của mình… Cứ nghĩ thế Xán Xán không nén được phiền muộn.
Nhìn cô đột nhiên xuống sắc như thế Triệu Noãn Noãn nghi hoặc:
- Sao vậy?
Xán Xán u ám nhìn:
- Anh Noãn Noãn, em già rồi à?
Triệu Noãn Noãn nhất thời không biết nói sao:
- Già?
Cô nhấn mạnh:
- Em đã 25 tuổi…
Anh không biết nói sao nữa:
- Xán Xán, nếu 25 tuổi mà em kêu là già thì 35 tuổi, 45 tuổi 55 tuổi, em sẽ làm gì nào?
Ặc… Xán Xán dẩu môi.
Thực ra, phụ nữ một khi qua tuổi 20 luôn cảm thấy không còn trẻ nữa mà đang già đi, cho nên mỗi lần qua một sinh nhật Xán Xán lại thấy già đi một tuổi. Đương nhiên cái già ấy không phải như Triệu Noãn Noãn nghĩ.
Anh Noãn Noãn, em quyết định rồi. – Xán Xán bi phẫn ngẩng đầu – Hôm nay sinh nhật em muốn đi tìm lại tuổi thanh xuân đã trôi qua!
Phù phù… Cao Vũ đang uống sữa, một phát phun tung tóe ra bàn.
- Sớm ngày ra, em đừng ăn nói ghê hồn thế! Người ta bị kinh sợ có thể chết đấy!
- Bọn anh đàn ông hiểu đếch gì! – Xán Xán lườm đứt mắt – Trai 30 tuổi đương xoan, gái 30 tuổi đã toan về già. Anh có hiểu một người phụ nữ đến tuổi 25 sẽ níu kéo tuổi xuân thế nào không, không muốn buông tay để chuốc lấy sầu muộn đâu.
Phù phù… Triệu Noãn Noãn cũng sặc sụa.
- Xán Xán, rốt cuộc em muốn thế nào?
- Em muốn nói, hôm nay em muốn đi Công viên Tuổi trẻ tìm tuổi trẻ.
Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ im bặt.
Bị Xán Xán nằng nặc đòi hỏi, ba người đánh xe đến vườn Tuổi trẻ.
Đúng ngày cuối tuần, du khách đông khác thường, phần lớn là cha mẹ đưa con em tới chơi, chỉ Xán Xán là lớn đầu mà chủ động đòi tới.
Qua cửa công viên, đưa mắt nhìn khắp, miên man cỏ hoa. Đi chỗ nào trước đây? Xán Xán nhất thời không biết. Cao Vũ tiến lên trước, chợt dừng lại, quay mình vẫy cô:
- Bé ngoan, anh dẫn bé đi cầu thang trượt.
Hả! Định chọc tức hả, sao gọi người ta là bé con! Xán Xán tức, chỉ thẳng tay về phía đông người đang xếp hàng, la to:
- Em muốn đi xe leo núi!
Triệu Noãn Noãn đột ngột tái xanh mặt:
- Xán Xán, chỗ đó… đông lắm, xếp hàng dài dằng dặc, đi chơi trò khác đi!
- Mặc kệ! Hôm nay người đông, chơi trò gì chả phải xếp hàng!
- Cô kiên quyết không chút dao động.
Chỗ kia có xếp hàng đâu? – Triệu Noãn Noãn chỉ tay, Xán Xán nhìn theo, bỗng nhiên giật thót mình. Cách đ
ó không xa, trò chơi ngựa gỗ đang quay vùn vụt, trên đó là những cô bé khuyết răng tóc tết nơ hồ hởi cưỡi.
- Đó là trò của trẻ con, em không chơi! – Xán Xán bực tức lườm Triệu Noãn Noãn, hai kẻ này thật coi thường Tô Xán Xán quá, phụ lữ 25 tuổi đương nhiên phải chơi trò xe vượt núi mới đáng mặt. Nói rồi, mặc kệ hai người, cô vén chân chạy đi xếp hàng.
Cao Vũ nhún vai theo sau. Triệu Noãn Noãn miễn cưỡng đi heo. Dòng người xếp hàng chơi trò xe qua núi vòng vo uốn khúc lài dằng dặc. Trò chơi này quy mô lớn nhất vùng, một dãy sáu lần khúc khuỷu, khi uốn lượn đầu người chúi xuống đất, tiếng kêu hét liên tục. Trông thấy cảnh đó, Xán Xán luôn miệng xuýt xoa:
- Hoành tráng chưa!
Cô nghĩ mình lớn ngần này tuổi mà còn chưa chơi trò hoành tráng thế này, lẽ nào hôm nay có cơ hội lại không thử một lần xem bản thân cao cường thế nào! Nghĩ thế cô nắm chặt tay, quyết định phải thử. Dòng người xếp hàng chậm rãi tiến lên trước.
- Xán Xán, ở đây chậm