Pair of Vintage Old School Fru
Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324923

Bình chọn: 8.00/10/492 lượt.

ớp cửa:

- Mời vào.

Cô chầm chậm đẩy cửa, một mình Triệu Noãn Noãn đang dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài, một cơn gió thổi qua làm động mấy sợi tóc mai của anh.

- Anh Noãn Noãn… – Cô rón rén lên tiếng từ phía sau.

Lưng Triệu Noãn Noãn thẳng đơ, không quay lại, cũng không ừ hứ gì, không khí chung quanh bỗng chốc căng thẳng hẳn. Trong lòng Xán Xán có chút bực bội, mấy ngày nay Triệu Noãn Noãn không biết làm sao, có gọi anh cũng rất ít đáp, dù có trả lời thì ánh mắt cũng vô cùng lãnh đạm. Hai người biết nhau đã bao nhiêu năm, lần đầu tiên cô thấy lạ thế, cảm giác này rất tệ.

- Anh Noãn Noãn, có phải anh giận em không? – Từ xưa tới nay cô không biết vòng vo, trong bụng muốn gì là nói ra ngay.

Triệu Noãn Noãn đang quay lưng vào mặt cô chợt giật mình, sau đó miệng nhếch lên một nét cười khổ sở. Hóa ra, tâm trạng của anh đã rõ ràng đến mức cô ngốc này cũng nhìn thấy. Không ngờ sống trên đời 28 năm trời, rồi cũng có phen ngờ nghệch. Anh không quay mình, chỉ nói đúng một câu:

- Việc không có gì, em đừng nghĩ quá.

Nói điêu! Xán Xán giận dữ, đến nhìn cũng không muốn nhìn cô, còn nói là không có gì giận. Người đàn ông này cũng lắm chuyện!

- Thế vì sao gần đây anh không đoái hoài đến em?

Triệu Noãn Noãn chẳng trả lời ngay, trầm tư hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Bởi vì gần đây… mệt quá. – Đúng vậy, nhẫn nại lâu rồi, cuối cùng trái tim anh cũng có phần mệt mỏi.

- Anh nói dối! – Xán Xán đã không kiềm chế được, gào lên.

Người đang tựa bên cửa sổ vẫn vậy, rất lâu sau mới chậm rãi quay lại:

- Sao em biết anh đang dối em? – Ngoài song cửa trời còn chênh chếch sáng, trong phòng sách không bật đèn, gương mặt anh ở trong bóng tối mập mờ, không nhìn rõ được.

- Tại vì… – Xán Xán cắn môi, trong lòng thây hoang mang – Trước kia anh không như thế…

- Trước kia thế nào?

- Thì… – Thì trước kia không bỏ mặc cô, không giận cô, không xét nét cô, không có kiểu không thèm nhìn cô, kể cả cô làm việc sai trái anh vẫn đứng bên cô. Nhưng đến giờ? Lần đầu tiên cô có cảm giác bị anh bỏ rơi. Đương nhiên những lời này cô không thể nói ra lời:

- Thì anh luôn nấu cơm cho em ăn.

Triệu Noãn Noãn thoáng thấy tối tăm mặt mũi:

- Chi có thế thôi sao?

- Dạ… – Xán Xán nghiêng đầu nặn óc một hồi – Anh còn… dẫn em đi chạy buổi sáng.

Mặt Triệu Noãn Noãn càng lúc càng ủ dột, đã biết nhiều người ngốc, nhưng chưa gặp ai ngốc đến thê’.

Xán Xán giật mình, cô có nói gì sai đâu? Sao anh càng giận hơn thế? Không được! Đã thê’ thì nói tiếp:

- Tức là anh đối với em rất tốt, tốt đến nỗi em không đếm xuể được.

Phù! – Nói xong câu này, cô liếc trộm anh, quả là sắc mặt có sáng sủa lên.

Tô Xán Xán, coi như em cũng c

òn có chút lương tâm đấy !

- Thế em có biết tại sao anh đối với em tô’t thế không?

Vấn đề này Xán Xán chẳng cần nghĩ, nói luôn ra mồm:

- Khỏi nói, vì anh là anh Noãn Noãn của em mà. – Nói xong, râ’t tự tin hướng về anh, câu này ok chứ?

Im lặng…

Tại sao anh ấy lại nổi giận nữa?

- Tô Xán Xán, em là đứa ngốc nhất trong số ngốc mà anh đã gặp.

Hả! Bảo cô ngốc thì được, nhưng lại còn thêm vào chữ “nhất” nữa thì đúng là chả coi cô ra gì! Xán Xán uất ức lắm.

- Sao lại nói em ngốc? – Nói là cô có chút chậm chạp thì còn nghe được!

Triệu Noãn Noãn không khách khí nữa, lườm cô:

- Bởi vì em vốn ngốc.

- ĐƯợC ngốc thì ngốc… Xán Xán dẩu môi lẩm bẩm, xỏ đôi giày mũi thỏ đi trong nhà, vừa lê loẹt quẹt vừa nghĩ về cái câu mà Triệu Noãn Noãn vừa nói.

Nghĩ thế, cô lại muốn hiểu cho rõ. Vì sao anh luôn luôn tốt với cô thế? Trong ý thức của cô, Triệu Noãn Noãn đối tốt với cô cũng như bố mẹ đối tốt với cô, không phải lăn tăn. Như cơm ăn nước uống vậy, quen rồi, như là lẽ đương nhiên. Nhưng câu hỏi vừa rồi của anh làm cô băn khoăn.

Bố mẹ đối tốt với cô bởi cô là con gái của bố mẹ, còn Triệu Noãn Noãn? Anh đã nói rõ anh là bạn thanh mai trúc mã của cô từ hồi nhỏ, đơn giản là bạn thôi, chẳng có quan hệ họ hàng ruột rà gì. Nói khó nghe một tý, anh dựa vào cái gì mà đối tốt với cô?

Xán Xán bị cách nghĩ của chính mình làm cho sợ, lẽ nào anh Noãn Noãn cũng nghĩ như thê’ cho nên định là từ nay về sau sẽ không đối tốt với cô nữa… Đáng sợ quá! Cô không muốn vậy đâu!!!

- Anh Noãn Noãn! – Xán Xán kêu to, ôm chặt lấy tay anh. – Anh không thể không cần em được!

Ánh mắt cô chân thành như thế, giọng nói khẩn thiết như thế, ôm lấy tay anh mềm mại như thế, như là ôm chiếc kẹo bông… Trái tim Triệu Noãn Noãn cũng mềm đi, anh nâng tay lên, xoa lên gò má cô, ánh mắt trìu mến tựa như vầng trăng thanh nhã bên trời. Bỗng chốc Xán Xán đờ ra.

- Ngốc ạ, anh không bao giờ không cần em… – Anh nói rồi cúi xuống, chầm chậm đặt môi lên mặt cô…

Xán Xán đờ ra, cả thân mình như vậy. Trong khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, cửa phòng sách bỗng bị đẩy tung. Anh lập tức rời cô, vẻ mặt làm như vô sự quay ra ngoài cửa, nhịp tim vẫn rối loạn.

- Xán Xán, em có thấy điện thoại của anh không? – Cao Vũ tiến vào, nhìn Xán Xán, kêu lên. – Xán Xán? Tô Xán Xán?

- Dạ? – Cuối cùng linh hồn cũng trở lại trên cơ thể cô, cô hốt hoảng nhìn quanh. – Cái… cái gì ạ? Có… có việc gì?

Cao Vũ ngao ngán: