Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329760

Bình chọn: 9.00/10/976 lượt.

ười kia lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt chăm chú mà buồn bã. Trên mặt nở nụ cười thản nhiên, xinh đẹp mà thê lương.

Hô hấp của tôi nhất thời dừng lại.

Ngay trong nháy mắt, tôi bị Ngả Tùng đụng mạnh, lảo đảo, gần như ngã sấp xuống.

Ngả Tùng vội vàng giữ tôi lại, hoảng hồn hỏi : “Cô có sao không?”

“Không…không sao.” tôi chưa hoàn hồn, nhảy theo nhịp cho có lệ, lúc quay đầu lại nhìn, bóng người kia đã bị đám đông che lại.

Lại qua một hiệp nữa, tôi lại lướt qua những bả vai kia nhìn tới góc phòng đó, bóng người đã biến mất.

Tôi bỏ lại Ngả Tùng, đuổi theo.

Cửa thang máy lại đóng. Chỉ thấy con số đang nháy trên bảng.

16, 15, 14…

Tới tầng trệt thang máy sẽ lên lại. Nếu

có người đi vào thì sẽ bị dừng lại. Tôi không có kiên nhẫn, chạy về phía cầu thang thoát hiểm, nhảy một lần hai, ba bậc, vội vàng chạy xuống

dưới.

Kể từ khi tới CGP, chuông báo động chưa

reo bao giờ. Cho nên tôi chưa từng dùng chiếc cầu thang xam xám, lát đá

cẩm thạch này lần nào.

Hiển nhiên mỗi ngày đều có người quét

dọn, tay vịn bằng gỗ không có một hạt bụi. Ban đầu tôi chỉ chạy xuống

thật nhanh, giống như đang chạy thi với thang máy vậy. Sau tôi liền cầm

tay vịn, mắt thấy cách tầng tiếp theo chỉ còn vài bậc, liền nhảy xuống.

Hành động này vừa lúc chứng minh, trải qua nhiều năm rèn luyện thể dục

bền bỉ kiên trì, động tác của tôi vô cùng nhanh nhẹn. Nhưng tới khi chạy tới tầng cuối cùng, tôi vẫn sơ sẩy. Muốn nhảy nhiều hơn một bậc, kết

quả đứng không vững, “rầm” một tiếng, đầu đụng lên tường. Đụng làm tôi

choáng váng, sao bay chí chóe. Bất chấp điều này, tôi kéo cánh cửa sắt

nặng trịch ra, lao ra đại sảnh, tìm kiếm bóng người kia.

Trước cửa chỉ có đèn đường sáng ngời và những chiếc ô tô lao vút qua.

Tôi đứng trên bậc thang, gập người, hai tay chống gối, thở hồng hộc.

Đột nhiên, một giọng nói truyền tới từ phía sau tôi : “

“Hi, Tiểu Thu.”

Giọng nói kia như một viên đạn bắn thủng tim tôi, cơ thể tôi đột nhiên chấn động.

Đứng thẳng người dậy, xoay lại, thấy Lịch Xuyên đứng trong bóng tối.

“Hi–”

Tôi thở hồng hộc bắt chuyện, ngực thở phập phồng kịch liệt, hết nửa ngày cũng nói không xong.

Lịch Xuyên thật kiên nhẫn chờ tôi thở

bình thường lại, ánh mắt chuyển lên trán tôi, nhíu mày : “Chuyện gì xảy

ra vậy? Đầu em chảy máu kìa.”

“A?” tôi vuốt tóc mái lên, sờ sờ trán, quả nhiên sưng to một cục. Trên tay dính vài giọt máu dinh dính.

“Đừng nhúc nhích,” anh nói “Để anh xem xem.”

Hơi thở mùi bạc hà ập vào mặt tôi, đầu

ngón tay lạnh lẽo, sờ tới sờ lui trên trán tôi. Trái tim vừa mới bình

tĩnh của tôi lại bắt đầu đập với tốc độ nhanh gấp đôi.

“Đập vào chỗ nào?”

“Vào tường.”

Vẻ mặt anh vốn rất nghiêm túc, nghe xong câu này, nhịn không được nở nụ cười “Đập vào tường? Tại sao?” vừa nói

vừa lấy ra một chiếc túi mỏng được bịt kín, xé ra, lấy một cục bông ướt

ra “Cái này để vệ sinh vết thương, sẽ đau một chút.”

“Á!” tôi hét lên một tiếng, tay anh run lên, bông rơi xuống đất. Sau đó, anh khẩn trường nhìn tôi “Đau lắm à?”

“Chút xíu…”

“Vậy anh sẽ nhẹ tay hơn.” Anh lại lấy ví tiền ra, lấy ra một cục bông ướt khác, lau khô miệng vết thương cho

tôi, lại lấy băng cá nhân, dán lên.

Lịch Xuyên rất biết chăm sóc bản thân, luôn mang theo băng cá nhân bên người. Kể từ khi biết anh thì anh đã có thói quen này.

Sau đó, Lịch Xuyên xoay người tính nhặt cục bông rơi trên mặt đất, tôi nhanh tay lẹ mắt nhặt lên hộ anh, ném vào thùng rác.

“Đập có nặng lắm không? Có cần đi bác sĩ không?” ngón tay thon dài của anh, tiếp tục vuốt ve đỉnh đầu tôi, thử

xem có chỗ nào bị thương nữa không, giống như một lão tăng đang thụ giới vậy.

Tôi rất muốn trả lời, em đập rất nặng, anh đi bác sĩ với em đi. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy mới có vài giọt máu, phóng đại quá đáng.

“Không sao.” tôi vuốt vuốt tóc, nghiêng đầu nhìn anh : “Anh về bao lâu rồi?”

“Sáng nay.”

Lịch Xuyên trông còn gầy hơn lúc tôi gặp anh ở Thụy Sĩ, trên mặt không có chút huyết sắc nào. Kỳ quái. Theo lẽ

bình thường, bệnh càng dưỡng thì phải càng tốt chứ. Lịch Xuyên nằm viện

ba tháng, không làm bất cứ việc gì, ngày nào cũng dưỡng bệnh, nhà nhiều

tiền như vậy, đồ bổ nào mua không nổi? Tại sao giống như càng ngày càng

gầy, xương gò má lại càng ngày càng cao vậy.

“Có mình anh về thôi à?”

“René cũng tới. Cậu ấy đang viết một quyển sách về Kiến trúc cổ đại Trung Quốc, muốn tới Bắc Kinh tra tư liệu.”

“René dạy học ở đại học à?”

“Ừ.”

Chúng tôi đứng cạnh nhau trên bậc thang, đều không nói lời nào, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Một lát sau, tôi hỏi : “Lịch Xuyên, anh không lái xe tới à?”

“Không.” Anh nói “Anh đang đợi lái xe tới, có lẽ đang kẹt xe.”

“Em có xe, nếu không em đưa anh về nhà được không.”

“Không được, cảm ơn.”

“Đi đi, còn khách sáo với em à?”

“Thật xin lỗi, anh còn việc phải làm.” Anh nói “Lần sau đi.”

“Thật ra không có việc nào hết, anh chỉ không muốn đi với em thôi, đúng không?” tôi nhẹ giọng nói một câu, ánh mắt u oán.

Anh mặc một chiếc áo gió đen tuyền, rất

hợp với người anh. Tóc thì vừa cứng vừa đen, còn hơi ướt, phối với khuôn mặt gầy yếu và góc cạnh r


XtGem Forum catalog