
tôi : “Tiểu Thu, lại đây nói chuyện.”
Tôi đi đổi đồ làm việc trước, sau đó đi theo Tiểu Đồng vào văn phòng.
“Tiểu Thu, từ hôm nay trở đi, em làm ca
đêm chỉ cần làm tới 8 giờ. Nếu em muốn đổi thành ca sáng hoặc ca trưa,
anh có thể nói với quản lí.”
Tôi là sinh viên, ca sáng hay là ca trưa đều không thể tới. Điều này có nghĩa thu nhập sẽ giảm một nửa.
Tôi đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn không bỏ qua, hỏi “Tại sao?”
“Lệnh của Tổng giám đốc.”
“Là do Tiểu Diệp nói gì đó, đúng không?”
“Đáng lẽ người ta muốn đuổi em luôn, ba
giờ làm việc này là do anh tranh thủ giúp em. Tiểu thư, té ngã một lần
rồi. Tránh được chút nào hay chút ấy, chúng ta không đấu với đồng tiền
được đâu.”
Tôi biết ý tứ của Tiểu Diệp. Bây giờ Lịch Xuyên bình thường đều tới lúc 9 giờ.
Tôi không nói gì. Tiếp tục làm việc. Đến 8 giờ tôi đúng giờ tan ca.
8 giờ rưỡi tôi trở lại phòng ngủ, thấy mấy ca ca phòng 301 đã ngồi đầy trong phòng.
“A, sao hôm nay về sớm vậy?” Phùng Tĩnh Nhi nói.
“Học tập quan trọng hơn, an toàn quan
trọng hơn, về sau sẽ tan ca sớm hơn.” Tôi nói, bỏ túi xuống, phát hiện
vẫn mặc đồ làm việc trên người, trước mặt một đống con trai, tôi ngượng, không thay ra.
“Nước sôi có người lấy hộ cậu rồi.” An An nhìn lướt qua Tu Nhạc.
“Cám ơn nha.” Vốn là tôi dặn An An lấy hộ tôi, không ngờ cô nàng lại nhanh chóng chia việc cho người khác.
“Ít khi về sớm, cùng đi khiêu vũ đi.” An An nói “Nhiều lần đều để cho Tu Nhạc không có cặp, không tốt lắm.”
“Được, tôi cũng muốn thoải mái một chút.” Tôi nói “Tôi đi thay đồ.”
Tôi đi toilet thay đồ, lúc về trong phòng chỉ còn mình Tu Nhạc.
“Bọn nó đi trước rồi, anh phải ở đây đợi em, con trai trả tiền, vé con gái miễn phí. Nhưng phải đi cùng nhau.”
“Đợi tôi một chút.” Tôi trang điểm,
trang điểm đậm, môi đỏ thẫm, lông mi đậm, tô mắt màu xanh đậm. Tóc búi
lên trên, lộ ra sau gáy trống trơn. Sau đó bôi nước hoa lên cổ.
Đây là một loại nước hoa giá rẻ, có một loại mùi gay mũi, người bình thường chỉ cần ngửi 10 phút liên tục sẽ choáng váng đầu óc.
“Sao nhìn giống gấu trúc vậy?” Tu Nhạc hoảng sợ.
“Thế nào, còn muốn khiêu vũ với tôi
không?” tôi liếc mắt xem thường, nếu không nể mặt anh ta xách nước hộ
tôi, tôi còn không thèm liều mình bồi quân tử như vậy đâu. Lúc Tu Nhạc
nhảy sung lên, động tác mạnh một cách đặc biệt, hất văng tôi ra, lại kéo tôi về, lại còn hay dẫm phải chân tôi.
“Anh là người Tứ Xuyên, thích gấu trúc.” Tu Nhạc nói, đưa một quyển sách cho tôi : “Tiệm sách cũ trong trường
đại hạ giá, khó lắm mới tìm được một quyển tiếu thuyết tiếng Anh cho
em.”
Tôi vừa nhìn, là “Ánh trăng và đồng 6 xu” của Maugham.
“Em đọc chưa?”
“Chưa.”
“Anh đọc bản dịch tiếng Trung rồi. Một
câu chuyện rất hay. Thật ra chúng ta có thể tổ chức một hội đọc sách,
gặp mặt định kỳ, cùng nhau thảo luận sách mà bản thân mình thích.” ấn
tượng mà Tu Nhạc gây cho tôi liền là như thế này, tận dụng mọi thứ, rất
kế hoạch. Tôi nhìn Tu Nhạc một cái, giữa những ca ca của phòng 301 bộ
dạng của Tu Nhạc cũng coi như xuất chúng, học nghiệp lại thành công, đạo sư chính là Hiệu trưởng, không thể không có tiền đồ, liền bởi vì học
triết học, lại xuất phát từ thị trấn nhỏ như tôi, nên mấy đứa trong
phòng ngủ cũng chỉ cảm thấy có hứng thú với tính thật thà của Tu Nhạc,
chỉ cần có việc nặng lại nhớ tới anh ta, rảnh rỗi lại nhờ người ta đi
lấy nước. Anh ta là người nói chuyện tốt nhất trong phòng 301, người
nhập “nhiệm vụ” nhất.
“Nói sau đi.”
Phòng khiêu vũ của trường ít người giỏi
để tôi nhập tâm. Tôi vừa nhảy vừa nặng nề suy nghĩ, thu nhập tổn thất
một nửa, tiền sinh hoạt của tôi làm sao bây giờ, học phí của tôi làm sao bây giờ, học phí sang năm của em trai tôi làm sao bây giờ. Bệnh viêm
gan của bố tôi làm sao bây giờ. Bố chưa bao giờ khiến tôi lo lắng cho
sức khỏe của ông, nhưng điều kiện chữa bệnh ở nông thôn hữu hạn. Tôi gửi thuốc từ Bắc Kinh về cho ông, 75 tệ một lọ. Tôi không nói cho ông một
lọ thuốc bao nhiêu tiền, chỉ nói 5 tệ một lọ.
Tôi không yên lòng lại tài tình nhảy
xong, còn cúi đầu giả vờ như đang chăm chú học tập, thừa cơ làm bớt lại
thời gian nói chuyện với Tu Nhạc. Trong lúc trao đổi bạn nhảy, tôi đều
nhảy với mỗi ca ca phòng 301 một lần. Chỉ có Lộ Tiệp trêu ghẹo tôi : “Tạ cô nương hôm nay trang điểm thật không tầm thường nha.”
“Vậy à? Không tầm thường như thế nào?”
“Mắt và môi vẽ đen như vậy.”
“Ở đời Đường cái này gọi là “Đề trang” biết không, cái này gọi là phong cách, gọi là phục cổ.”
“Chừng nào mời em ăn cơm được? Phùng Tĩnh Nhi cứ nói em sống ở đây một mình không dễ dàng mãi.”
“Nghĩ như thế nào lại mời tôi ăn cơm?”
“Vương ca ca của em hôm nay gửi thư cho anh, đồng ý sửa thư xin du học cho anh.”
“Cũng là bọn anh có khả năng, tôi lại không biết địa chỉ mail của anh ấy.”
“7 giờ tối thứ bảy, Cửu vị hiên ở Tây phố thế nào? Mời Vương ca ca cùng tới.”
“Muốn mời thì tự mình mời, tôi không đi theo phục vụ.” tôi mỉm cười, một đám user.
(Một đám user : một đám lợi dụng).
Tôi và bọn Tu Nhạc nhảy tới khi vũ hội
chấm dứt, tới lúc đó mới hợp lại, mọi người ở cửa uống sữa đậ