
i đó.
Cô gái bị hành động đầy ga lăng của anh
đả động, cầm áo gió có vẻ như đang nghĩ gì đó, ngơ ngẩn cả người, sau
một lúc lâu, đưa một tấm thẻ cho Lịch Xuyên : “Dùng cái này để lấy quần
áo, mời ngài cầm.”
Đèn trong triển lãm không sáng không mờ, tỏa ra từ trong trần nhà. Bốn vách tường đều treo tranh. Giữa đó là vài chiếc cửa sổ phong cách cổ điển. Hội họa phong cách hiện đại, đặt ở khu thiết kế theo phong cách lâm viên, có vẻ rất khác biệt.
“Em thích xem mấy bức tranh này sao?” Lịch Xuyên đứng bên cạnh hỏi.
“Không thích lắm, xem cũng không hiểu.” tôi nói “Nhưng mà triển lãm này thiết kế rất khác biệt, em rất thích.”
Tôi thấy trên mặt anh có vẻ tươi cười đắc ý.
“Là anh thiết kế?”
“Nếu không tại sao người ta mời anh tới?”
“Như vậy, Kiến trúc sư Vương, anh thuộc phong cách gì?”
“Chủ nghĩa tự nhiên. Tận dụng khả năng để siêu việt hạn chế của thời đại.”
Tôi nghĩ tới một vị hiền triết mà tôi biết : “Có phải kiểu như Trang Tử hay không?”
“A, em cũng biết Trang Tử?” anh hơi giật mình “Trang Tử là nhà triết học người Trung Quốc mà anh thích nhất.”
“Anh hai ơi, anh chỉ biết được 950 từ tiếng Hán.” Tôi cười “Nói Trang Tử với em, có phải hơi xa xỉ hay không?”
“Anh từng đọc bản dịch tiếng Pháp rồi,
học đại học còn chọn môn này nữa. Đáng tiếc giáo sư là người Trung Quốc, khẩu âm quá nặng, tới cuối cùng anh vẫn chưa hiểu rõ hết. Nhưng mà, em
cũng không phải khoa tiếng Trung, so sánh kiến thức về Trang Tử, chúng
ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân đi.”
“Bố em là nhà thực tiễn chân chính về
triết học Trang Tử. Ông hướng tới tự nhiên, cho nên từ thành phố về nông thôn. Nhà em không cần điện thoại, không có TV, ngay cả xe đạp cũng
không mua. Bố em từ khi em còn nhỏ liền nói cho em biết, đi bộ tốt hơn
bất cứ thứ gì. Nhưng mà, em với em trai đều phản bội ông. Không có xe
đạp, bọn em xin ông ngoại cho tiền, không có TV, bọn em để dành tiền
tiêu vặt đi mua.”
Anh thật giật mình : “Vậy à? Bố em cự tuyệt nền văn minh hiện đại?”
“Bố em nói, hiện đại và cổ đại không có khác biệt về bản chất.”
“Thật là làm người khác tỉnh ngộ,” Lịch Xuyên nhìn tôi, trên mặt có ý cười, thản nhiên, đầy ẩn ý.
Người trong triển lãm dần dần nhiều lên. Nhưng đều là những họa sĩ thuộc trường phái hiện đại cổ quái. Đa số là
người trẻ tuổi. Diệp Quý Liên tranh thủ lúc rảnh rỗi lại đây nói chuyện
với chúng tôi, còn hẹn tôi sau này nếu rảnh thì đi dạo phố. Tôi nghĩ nữ
họa sĩ đều rất kiêu ngạo, không ngờ Diệp Quý Liên lại hiền hòa như vậy,
không khỏi thích chị ta hơn một chút.
Tôi vụng trộm nhìn đồng hồ, mới 10 phút, hỏi Lịch Xuyên : “Đứng lâu như vậy, anh có mệt không?”
“Không mệt.” mặc dù anh mang theo nạng, nhưng thật ra lúc đứng thẳng, rất ít khi dựa vào nó.
“Ai, em cảm thấy, thật ra, trong triển
lãm vẫn có một hai người không giống họa sĩ lắm.” tôi nhìn một người
trong đám người, nói.
“Vậy à?” theo tầm mắt của tôi, Lịch
Xuyên nhìn một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xám, mặt chữ
quốc, ngực gài một cây bút máy. Ông ta trông có vẻ như đang tìm người,
sau đó, có vẻ như ông ta tìm được người cần tìm rồi, sau đó, ông ta đi
thẳng về phía chúng tôi.
Lúc đó, chúng tôi đang đứng cùng chỗ với một đám sinh viên Mỹ viện trung ương, muốn thời gian trôi qua nhanh một chút. Lúc đó bọn họ đang bàn về Kandinsky, chúng tôi giả vờ nghe.
“Xin hỏi, ngài là Vương tổng sao?” người đàn ông trung niên kia nói.
Lịch Xuyên giật mình, tiện đà nói : “Xin hỏi tiên sinh tìm ai?”
“Vương Lịch Xuyên tiên sinh CGP Architects.”
“Là tôi.”
Người kia lấy danh thiếp ra : “Xưởng trưởng xưởng thủy tinh Đông Phong, Hứa Kiến Quốc”
Tôi khó hiểu, tại sao xưởng trưởng xưởng thủy tinh cũng tới triển lãm tranh hậu hiện đại?
“Hứa tiên sinh, ngài tim tôi có chuyện gì không?”
“Vương tổng là kiến trúc sư trưởng của Tòa cao ốc Hương Tạ, khu đô thị mới Vạn Khoa và khách sạn Long Cương đúng không?”
Lịch Xuyên chần chờ một chút, nói : “Vâng.”
“Chúng tôi là doanh nghiệp cỡ vừa trong nước, có sản xuất loại kính hai lớp phù hợp cho ba công trình trên.”
“Tôi chỉ phụ trách thiết kế tổng quan và phối cảnh thôi. Ngài phải đi bàn bạc với đơn vị thi công.”
“Chúng tôi đã điều tra qua bối cảnh của
ngài. Ngài là A&E, có nghĩa ngài là Kiến trúc sư, cũng là Kỹ sư kiến trúc. Nếu ngài nói cần đạt được hiệu quả như trong thiết kế thì cần một loại vật liệu nào đó, thì đơn vị thi công không thể không mua.”
Lịch Xuyên không biểu hiện gì : “Loại
tường kính này là sản phẩm mới, trước mắt trong nước đúng là có vài
xưởng sản xuất, nhưng chỉ tiêu kỹ thuật không đủ tiêu chuẩn. Bình thường chúng tôi đều nhập khẩu từ châu Âu.”
“Vương tổng, xưởng của chúng tôi có thể
sản xuất được kính đạt tiêu chuẩn, về mặt giá cả, lắp đặt, ngài có thể
tiết kiệm không ít tiền cho nhà đầu tư. Ngoài ra còn được tiếng duy trì
ngành công nghiệp của địa phương. Sao lại không làm?”
“Tường kính lát ngoài do xưởng của ngài
sản xuất có thể không có vấn đề, nhưng mà, kính ở bên trong Low-E chỉ sợ khó đật. Ngoài ra, kỹ thuật lắp tường kính cũng rất khó khăn, phải kết
nối tốt với hệ thống thô