Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328355

Bình chọn: 8.00/10/835 lượt.

ình mật ý hôn

tôi, mười ngón tay lạnh lẽo, chạm lên mặt tôi, thật triền miên, thật

chăm chú, thời gian rất lâu cũng không buông ra. Sau đó anh hỏi “Đủ

chưa?” tôi nhịn không được vươn tay ra ôm anh, anh lại cầm tay tôi lại,

nhét vào trong chăn, nói : “Ngủ đi.” tôi nói “Em đang ngủ mà, em đang

mơ.” Anh nở nụ cười, nụ cười thản nhiên, mang theo một chút bất đắc dĩ : “Vậy, mơ một giấc mơ đẹp đi.”

Lịch Xuyên trong kí ức luôn tràn ngập

sức sống trong đầu tôi, lúc nào cũng có thể nhảy ra, quấy nhiễu cuộc

sống của tôi. Đây là khó khăn tôi không thể vượt qua trong sáu năm qua.

Tôi chưa từng nghiên cứu quan điểm của Sigmund Freud, nên không biết tại sao có những kí ức có thể chết đi, có thể chôn dấu trong vài thập niên

mà không hề trồi lên; lại có những kí ức lại sống mãi, cứ nổi lên như

dầu nổi trên nước vậy, quấy như thế nào cũng không chìm xuống được.

…Lịch Xuyên, cầu vồng của em, trọng lực

của em. Lịch Xuyên, Titanic của em, núi băng của em. Lịch Xuyên, anh đi

về phía trước, ném một hòn đá đen vào không trung, hòn đá kia chính là

em.

Tích tích tích, tích tích tích, tích

tích tích, tôi bị một loạt tiếng chuông của đồng hồ báo thức đánh thức.

Xem đồng hồ : thời gian : 7 giờ 45.

Nhân vật : Tạ Tiểu Thu.

Địa điểm…! Địa điểm…

Giường của Vương Lịch Xuyên tiên sinh.

Tôi dụi mắt, dụi mắt, lại dụi mắt. Không thể tin được đây là sự thật!

Không được, làm lại một lần nữa!

Thời gian : 7 giờ 46.

Nhân vật : Tạ Tiểu Thu.

Địa điểm…

Giường của Lịch Xuyên.

Chắc chắn là giường của anh. Mặc dù

phòng trong khách sạn đều na ná nhau, nhưng chất lượng phòng của Lịch

Xuyên rất tốt. Dụng cụ trong phòng mặc dù ít, nhưng mỗi thứ đều rất xa

xỉ. Nếu như điều này còn chưa nói lên được vấn đề, thì hai bên giường

còn có hai cái giá di động được, một trái một phải, ở trên có hai màn

hình Apple thật lớn.

? #¥%… —&*

Tôi vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, trong

tay còn cầm chiếc áo sơ mi kia của anh, áo trắng nhàu nhĩ, ở trên có

phấn mắt và son môi của tôi. Tôi tìm được tất của mình ở chân giường,

xoay người xuống giường, điều tra xung quanh. Trong phòng thật im lặng,

không có một bóng người. Tôi tìm máy tính của Lịch Xuyên, tính hoàn

thành chuyện hôm qua chưa làm xong, lại phát hiện nó bị Lịch Xuyên mang

đi.

Tôi thở hắt ra một hơi thật dài, vào

toilet, dùng nước ấm rửa mặt thật sạch. Lịch Xuyên đi chưa được bao lâu. Bàn chải đánh răng của anh vẫn còn đang nhỏ nước. Hơi nước trong phòng

còn chưa tan hết. Tôi sửa sang lại quần áo tóc tai, làm ra bộ dạng giống như tôi đang làm việc. Lại còn cố ý ôm hai quyển “Địa chí thành phố Ôn

Châu” vào trong ngực. Nhìn thời gian : 8 giờ 5 phút.

Vào lúc này, mọi người của CGP đều đang ở trong phòng họp. Ngoại trừ tôi ra, không ai dám tới trễ.

Tôi nghe nghe ngoài cửa, không hề có

động tĩnh. Coast is clear. Vì vậy, thản nhiên mở cửa, thản nhiên về

phòng mình. Tôi tắm thật sạch sẽ, thay đồ, mặc một chiếc áo len màu tím

nhạt, một chiếc váy caro ngắn. Tới nhà ăn ăn bữa sáng đầu tiên của tôi ở Ôn Châu.

Cuộc họp vừa chấm dứt, mọi người của CGP đều ở nhà ăn.

Lịch Xuyên và hai vị giám đốc, cùng hai người khách tới ngày hôm qua đều đang bưng cà phê đứng nói chuyện ở quầy bar.

Tới lấy cà phê, đương nhiên phải đi

ngang qua quầy bar. Tôi lễ phép cười cười với hai người khách, vị ti

ngôn khinh, tôi cũng không tính đi lên nói chuyện. Đi lấy cà phê, đang

tính đi tới bàn bên cạnh lấy bánh ngọt, Giang tổng đột nhiên gọi tôi lại : “Annie, lại đây một chút!”

(Vị ti ngôn khinh : địa vị thấp thì tiếng nói cũng thấp).

Tôi dừng bước, xoay người, sau đó, chậm rãi đi về phía trước.

–Mạnh Tử nói : thuyết đại nhân, tắc miểu chi, vật thị kỳ nguy nguy nhiên.

(Tạm dịch : Muốn bày tỏ ý kiến với người có địa vị cao thì trước hết phải coi thường họ đã, chớ nên để ý tới địa vị hiển hách của họ)

“Vị này là Vương Tế Xuyên tiên sinh, anh trai của Vương tiên sinh.”

Tôi bắt tay với anh ta : “Xin chào, Vương tiên sinh. Tôi là Annie, là phiên dịch viên của Lịch Xuyên tiên sinh.”

“Xin chào, Annie.” Lòng bàn tay anh ta nóng rực, lúc bắt tay dùng sức rất mạnh.

Hai người rất giống nhau. Tuy nhiên,

hình dáng của Tế Xuyên nhu hòa hơn Lịch Xuyên, vóc dáng cũng cao hơn

Lịch Xuyên. Anh ta là bản đầy đủ của Lịch Xuyên. So sánh hai người, tôi

vẫn thấy Lịch Xuyên đẹp trai hơn. Anh hơn Tế Xuyên một chút bướng bỉnh.

Hình dáng rõ ràng hơn, đường cong kiên cường hơn.

Đứng cạnh Tế Xuyên là một người ngoại

quốc tóc nâu, mắt sâu, tuổi xấp xỉ với anh ta. Tôi cảm thấy bộ dạng anh

ta không giống người Pháp, giống người Anh hơn, khuôn mặt rất gầy, rất

dài, ngực lúc nào cũng ưỡn cao cao, có chút giống vị Bá tước trong phim

“Bệnh nhân người Anh” trước khi bị hỏng mặt.

“Đây là René Dubois tiên sinh.” Tế Xuyên giới thiệu nói.

“Xin xào, Du…bois tiên sinh. Tôi là Annie.”

Dubois, tên này rất khó đọc. Tế Xuyên phát âm tiếng Pháp vừa nhanh vừa nhẹ, tôi hơi khẩn trương.

Tôi khẩn trương không phải chỉ vì cái

này. Tôi sợ tập tục hôn mặt của người Pháp. Tôi là con gái Trung Quốc,

không truyền thống, cũng không bảo thủ, như


XtGem Forum catalog