
iệu cầm
thú bình thường chắc cũng không đi quá mức đâu, ở nơi công cộng, nhiều nhất
cũng chỉ có thể sờ sờ bàn tay nhỏ bé, ôm ôm cái eo thon nhỏ, cũng coi như không
phải tội ác gì lớn.
Xem
xong phim, thời gian còn sớm thì có thể đi shoping, ăn kem.
Nếu đi
dạo phố, sẽ khó tránh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, nếu đi vào chỗ đông người,
nhiều nhất cũng có thể cho Thiệu cầm thú hắn đem cô ôm vào trong lòng, như vậy
cũng không phạm tội gì lớn, còn nếu đi ăn kem…… Nếu đi ăn kem……
Tiêu
Hằng Uẩn. . . . . . Ngươi đang làm cái gì vậy? Buông vô lăng là không có gì
giúp được đâu.
“Tiêu
luật sư, này, này, anh đi quá rồi….” Một tràng tiếng nói dịu dàng đáng yêu bỗng
nhiên vội vàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Không,
nghe, thấy.
“Tiêu
luật sư?” Giọng nói tiếp tục hoang mang lo lắng. “Chỗ này quá chỗ em hẹn với
Thiệu đại ca rồi… Nếu anh không tiện quay lại, em có thể xuống chỗ này rồi tự
đi qua đó cũng được.”
Nhất
định, không, nghe, thấy.
“Tiêu
luật sư!” Ở bên này có người bắt đầu nổi cáu.
Con
ngươi đen sâu thẫm rét lạnh thản nhiên lườm cô một cái, lấy di động rất nhanh
ấn xuống một phím.
“Thiệu
cầm thú, Hoa Sơ Tâm hôm nay không rảnh.” Cái giọng trầm ấm của anh có mấy phần
lạnh lẽo.
“Phải
không đó?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười sớm liệu được việc
sẽ thành. “Cô ấy vì sao không rảnh?”
“Có
vụ án khẩn cấp phải xử lý.” Anh hờ hững mở miệng, không mảy may để ý đến đôi
mắt phượng đang trừng anh.
“Vụ
án khẩn cấp? Dân sự hay là hình sự?” Thiệu Vũ Cần trêu chọc hỏi.
“Trước
mắt là dân sự, có chỗ cần phải hòa giải, nhưng không loại trừ khả năng sẽ
chuyển thành vụ kiện hình sự.” Tiêu Hằng Uẩn dường như có chút thâm ý liếc cô
gái nhỏ đang trừng mắt bên cạnh.
“Cậu
tính đem cô đi làm gì?” Thiệu cầm thú tự động phát huy sức tưởng tượng vô cùng
đặc biệt của mình, giọng nói pha chút hạ lưu hỏi.
“Cũng
không có gì đặc biệt, tạm biệt.” Tiêu Hằng Uẩn nói ngắn gọn xong, cúp điện
thoại.
“Tiêu
Hằng Uẩn, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Hoa Sơ Tâm trừng mắt nhìn anh nửa ngày,
thấy anh từ đầu đến cuối đều thờ ơ, cuối cùng thì nổi cáu.
Cho dù
cô hôn trộm anh là sai lầm đáng bị thiên lôi đánh xuống, tội ác tày trời, thì
cũng không cần phải phong tỏa cuộc sống an nhàn của cô để trừng phạt chứ!
Nếu anh
thật sự để ý như vậy, tạo sao lúc ấy lại không dứt khoát cảnh cáo cô phải quên
đi?
Vừa nhớ
đến tình cảnh ngày hôm đó, cô liền…… không biết nên nói sao cho phải.
Nên
trách anh không hiểu tình cảm, hay là tự trách bản thân đã tự mình đa tình? Nhưng
mà nếu phải thực sự so đo với nhau thì anh không phải cũng hôn trộm cô rồi sao,
lần đó coi như là huề nhau, tại sao lại so đo thành như vậy!
Hoa Sơ
Tâm càng nghĩ càng bực mình.
Hoàn
toàn không phát giác ra chuyện này hoàn toàn là chuyện “Trong nhà chưa tỏ,
ngoài ngõ đã tường”. Nếu không, dựa vào trí thông minh nhỏ bé của cô, nhất định
liếc mắt một cái là có thể đoán ra là người nào đó đang ghen, nhưng hành động
lại tỏ vẻ ngốc nghếch.
Bất
quá, ai bảo cô tự tin hai mươi bốn năm qua, tất cả đều vào một ngày nào đó bị
anh đập nát.
“Nếu
thật sự ghét em như vậy, em sẽ mau chóng tìm chỗ dọn ra ngoài, sẽ không làm
phiền anh nữa.” Giọng nói của cô đau đớn, khổ sở cất lên.
Lời vừa
mới thoát khỏi miệng, xe đột nhiên chồm lên rồi tấp vào một bên đường, Tiêu
Hằng Uẩn quay đầu lạnh lẽo trừng cô, khuôn mặt tuấn lãng không chút biểu tình
khiến người ta kinh hãi.
“Chờ
anh.” Anh lạnh lùng ném xuống hai chữ, xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi ở gần
đó.
Nhìn
anh đi vào trong cửa hàng, qua cửa kính thủy tinh trong suốt của cửa hàng, có
thể thấy bóng dáng cao gầy đi như bay vào trong đó.
Chẳng
hiểu tại sao Hoa Sơ Tâm thấy mình bị vứt lại thì bỗng nhiên cảm thấy có chút
chua xót, lần trước bị dút khoát cự tuyệt ngay lập tức, trong lòng chắc chắn là
khó chịu và kinh ngạc, nhưng mà nghĩ kỹ lại, kỳ thật…… còn có chút đau lòng.
Phải
chăng cô đã thích anh, nếu không thì tại sao lại làm ra nhiều hành động yêu
thương nhung nhớ như vậy?
Nhưng
mà…… cho dù anh không thích cô, cũng không cần phải hung hăn hét lên với cô như
vậy chứ. Hay là, anh căn bản là ghét cô? Nhưng ngại tổn hại đến tác phong lịch
lãm nên mới không nói ra?
Thấy
anh xách một túi đồ lỉnh kỉnh từ trong cửa hàng đi tới, cô vội vàng rút hai cái
khăn giấy ra, xóa sạch nước mắt nổi lên trong hốc mắt, quay đầu nhìn ra ngoài
cửa, không cho anh phát hiện ra sự yếu đuối của cô.
Lặng lẽ
nhìn chằm chằm đám xe cộ đang qua lại bên ngoài, nhưng tâm tư lại quẩn quanh
người đang mở cửa xe, kéo theo anh lên xe là hương vị khiến tim cô đập rộn
ràng, là vị trà cổ long nhàn nhạt và hơi thở nam tính quen thuộc.
“Cho
em.” Giọng nói hết sức mê mẩn, thản nhiên cất giơ lên, một túi gì đó lành lạnh
bị nhét vào trong lòng cô.
Quay
đầu lại, anh đã bắt đầu cho xe chuyển ra ngoài chỗ dừng, không nhìn cô mà chăm
chú nhìn thẳng mặt đường, đào sâu trên mặt có một vệt đỏ nhàn nhạt.
Hoa Sơ
Tâm hoang mang cúi đầu mở gói to ra, chỉ thấy đầy một túi kem, có vị chocolate,
ô mai, hươ