
tay nhét vào tay cô, không để cô cẩu
thả làm đau da thịt trắng nõn, rất dịu dàng hỏi:
“Em có
thể nói cho anh biết vì sao em lại khóc không?”
Chỉ
thấy cô ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng vẫn còn vương lại chút nước, mở miệng
tuyên bố giõng dạc khiến cho Hằng Uẩn suy nghĩ đến nổ đầu cũng không đoán ra
được đáp án:
“Em bị
đau răng.”
Tiêu
Hằng Uẩn nhìn cô, khuôn mặt tuấn lãng lạnh nhạt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Con
gái, thật đúng là người ngoài hành tinh.
Nếu lấy
lệ phí theo giờ từ tám ngàn đến một vạn hai của Tiêu đại luật sư mà tính thì
nội trong một buổi chiều này một tháng tiền lương của Hoa Sơ Tâm đã bị trừ đến
không còn đồng nào.
Tiêu
đại luật sư từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đục nước béo cò như vậy, lại còn lần
đầu tiên xin nghỉ cả buổi chiều, đưa một người “Phiền toái” đến đau đầu nào đó
đi khám nha sĩ.
Khám
nha sĩ xong, còn bị kéo đi ăn một ly kem chuối siêu lớn.
Điều
này làm cho Tiêu Hằng Uẩn vô cùng hối hận vừa rồi lãng phí bao nhiêu là tâm
tình thương cảm ở trên người cô, cô gái này đau răng cũng phải kêu oai oái, căn
bản là thiên lý rõ ràng, báo ứng không hề sai.
“Anh
ăn nhanh lên không là kem sẽ tan hết đấy.” Lúc này không bệnh không đau, tâm
trạng thật tươi tỉnh sáng lạn lại quay trở về, Hoa Sơ Tâm một tay lôi văn kiện
trên tay Tiêu đại luật sư đi, một tay nhét thìa bạc vào trong tay anh. “Ăn
thôi! Ăn thôi! Rất ngon đó.”
“Lần
sau có đau răng cũng không được ôm anh khóc nữa.” Anh cũng không phải là cô,
lớn như vậy rồi còn thích ăn đồ ngọt, Tiêu Hằng Uẩn nghiêng qua liếc cô một
cái, lấy lại tập văn kiện, thản nhiên trêu chọc.
Nhìn
thấy cô vừa nãy tính tình còn giống một đứa con nít thích đùa giỡn, có đau cũng
không chịu đi khám nha sĩ, lúc này lại giống một cô bé mới lớn, hí ha hí hửng
ăn kem.
Anh
chưa từng gặp qua một cô gái nào hay thay đổi, thần bí giống như cô.
Khi thì
giống một cô gái trưởng thành quyến rũ lẳng lơ, có khi lại phảng phất bản chất
hồn nhiên ngây thơ, giơ tay nhấc chân cũng luôn khiến người khác hoa mắt mê
mẩn.
Từ biểu
hiện của cô ở công ty, cùng với khả năng ứng đáp tiến lùi khéo léo cũng có thể
thấy cô tuyệt đối không phải người non nớt vừa mới bước chân ra ngoài xã hội,
hơn nữa sự can đảm mà lúc nảy cô thể hiện ở quán trà càng cho thấy cô không
phải là một cô gái bình thường.
Suy
đoán tới đó, lai lịch của cô e là còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của anh
nhiều. . . . . . Quên đi quên đi, anh không muốn biết.
Chờ anh
trai cô trở về, là anh có thể đẩy cái cục nợ này đi rồi, cần gì phải tự chuốc
lấy phiền não, cứ tiếp tục nghiên cứu vụ án là được rồi.
“Anh
không ăn à?” Nhìn dáng vẻ anh ngồi nghiêm chỉnh, Hoa Sơ Tâm cảm thấy rất thú
vị.
“Không
ăn.” Quay về với văn kiện quen thuộc, anh rất nhanh đi vào trạng thái chuyên
tâm.
“Ách.
. . . . .” Cô thông minh như vậy, tại sao có thể không phát hiện anh vừa mới
nhìn cô nhỉ?
Mấy
ngày nay, ngoại trừ nụ hôn bất ngờ kia, cô đã sớm phát hiện ánh mắt đàn anh
càng lúc càng hay ngừng lại trên người cô, tần suất ngày càng lớn, mà tất cả
đồng sự ở trong công ty đều có cảm giác đó.
Như hôm
nay Thiệu luật sư đẩy cô đi ra ngoài cùng đàn anh, có lẽ cũng là muốn tạo cơ
hội cho bọn họ mà thôi?
Ví dụ
như, tình huống vừa mới nếu nóng nảy một chút, đàn anh còn có thể có cơ hội
diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, dù sao thì đàn anh từ lúc còn học trung học
đã là đội trưởng đội kiếm đạo kiêm đại diện tiêu biểu của đội nhu đạo.
Nhưng
mà, nghĩ kỹ lại thì anh thật sự rất đáng yêu!
Được
rồi! Dùng từ đáng yêu để hình dung một người đàn ông thì thật là có chút kỳ
quái, hơn nữa lại là hình dung một người mà trong mắt người ngoài là một quý
công tử nhẹ nhàng, lãnh đạm tao nhã, thông minh, hơn nữa vị quý công tử này
thân cao có khi ít nhất 1m8.
Chỉ là
anh quá nghiêm túc, quá tận tụy, cứ nhất định phải làm việc cho đến tận cuối
ngày lúc đó mới mong làm giảm đi cái vẻ chuyên chú. Còn có khuôn mặt tuấn tú
luôn lộ vẻ lạnh lùng, nhanh trí, dáng vẻ vững vàng gió thổi không lay, nhưng
vừa nghe đến chữ mờ ám vẻ mặt sẽ không tự giác mà đỏ ửng, thật sự, thật sự rất
đáng yêu.
Hoa Sơ
Tâm nghĩ thầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, bắt đầu xúc một thìa
kem lớn, thân thân mật mật dịch đến bên ai đó, cười đến cực kỳ ngọt ngào, còn
đem kem để sát vào khóe miệng anh.
“Nào,
anh ăn thử một miếng đi nào, rất ngon đó.”
Khuôn
mặt tuấn tú nhíu mày, hé miệng né tránh, ánh mắt nhìn chằm chằm tài liệu trong
tay, hàng lông mi dài khép xuống lại để lộ một chút ý cười.
“Ngoan
nào, trẻ em không cần phải ăn kiêng, nào, há miệng ra, a ──” bàn tay nhỏ bé của
cô chộp tới, tính kéo mặt anh xuống.
“Em
tự ăn đi, anh không ăn đồ ngọt.” Tiêu Hằng Uẩn hai ba đẩy tay cô ra, may là gần
đây thịnh hành loại ghế lô nhỏ, nên không ai thấy được cảnh anh đường đường là
một đại luật sư lại cùng cô gái nhỏ này dây dưa không rõ.
“Anh
lúc nào cũng nói anh chưa từng ăn kem hương chuối, bây giờ là cơ hội hiếm có,
lại có mỹ nữ đút cho anh ăn, nhất định phải ăn một miếng chứ, đây là mỹ vị nhân
gian, thật sự r