
có một cuộc sống tốt được.
” Chúc mừng hai em.” Việc này đã ở điện thoại đã nói qua, thỉnh
thoảng Lâm Thư Hoằng vẫn là nhịn không được nói lại lần nữa, nhà bọn họ
có hai đứa con, ít nhất cũng có một đứa kết hôn sinh con. Đối với ba mẹ
hắn mà nói hẳn là đủ rồi.
” Ngượng quá, em là em mà lại kết hôn sớm anh, nhưng mà anh cũng đừng âm thầm rơi lệ a!” Lâm Duy Chí nói giỡn.
Lâm Thư Hoằng đương nhiên sẽ không so đo, dù sao hắn không có khả năng cưới vợ.
“May đâu? Anh nghĩ em và cô ấy cùng nhau đến chứ.”
Vợ sắp cưới của Lâm Duy Chí tên là Triệu Như Mai, làm giáo viên dạy
tiếng Mỹ, mọi người đều quen gọi nàng là May. “Vừa rồi bọn em tới cửa
hàng áo cưới, có rất nhiều chi tiết phải thảo luận, May với nhà thiết kế bàn luận chán chê muốn ngừng cũng khó, nhiều khả năng phải tối mới quay lại. Thôi thì chúng ta ăn xong hẵng đi tìm cô ấy.”
” Cũng được.” Lâm Thư Hoằng đối với việc này không hề để ý, âm thầm
nghĩ may mắn là em dâu không có tới, không cần cùng nhau thảo luận chi
tiết áo cưới
Hai anh em đều tự chọn món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, trừ bỏ việc hôn lễ sắp tới, còn lại đều là vấn đề y học, tuy rằng là em trai nói nhiều, anh nghe được nhiều, nhiều năm qua cũng đã đạt tới một loại trạng thái
hài hòa.
Lâm Thư Hoằng biết không lâu sau em trai sẽ có vợ rồi có đứa nhỏ, chỉ có hắn cô độc lại càng cô độc.
Trong lúc vô tình, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở phía
trước, không khỏi nhìn đi nhìn lại vài lần, tâm tình lại càng thêm trầm
trọng.
Lâm Duy Chí phát hiện anh trai biểu tình không tốt, quay đầu lại nhìn thấy một bàn có tám người ăn cơm, có vẻ như là buổi xem mắt, nhân vật
nam chính nữ chính đều có vẻ ngượng ngùng, còn gia đình 2 bên đều thích
thú.
Vị nữ chính kia không tính mỹ nữ nhưng cũng là cảnh đẹp ý vui, ánh
mắt mọi người đều tập trung ở trên người nàng. Thấy nàng cười ngọt ngào, vẻ mặt anh trai càng ảm đạm, chẳng lẽ nàng là ý trung nhân của anh?
Tình huống như thế chỉ có thể: thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Lâm Duy
Chí lập tức chất vấn:” Anh để ý vị tiểu thư kia?”
” Là bệnh nhân của phòng khám.” Lâm Thư Hoằng nhớ rõ của tên nàng, Tạ Giai Hinh – “cám ơn ông chủ tăng lương?” tên rất thú vị.
” Nga? Rất đáng yêu, anh có muốn gặp lại hay không?” Lâm Duy Chí rấtt nhiệt tình, không hề khách khí.
” Đừng làm loạn.” Tuy nói bác sĩ và bệnh nhân có quan hệ cũng không
có gì lạ, anh trai chính là một người kiểu mẫu công thành danh toại,
nhưng hắn là bác sĩ khoa phụ sản, cùng nữ bệnh nhân trong tình cảnh đó
có vẻ xấu hổ, vạn nhất bị coi là quấy nhiễu tình dục trong lời nói cũng
đã có thể nguy rồi.
” Không loạn, sẽ không loạn, chờ anh nghĩ thông suốt rồi nói sau.”
Lâm Duy Chí thật sự không quen nhìn anh trai cố chấp. Một lần bị rắn
cắn, mười năm còn sợ dây thừng. Con nhỏ lúc trước ngu ngốc không nhận
ra, không phải toàn bộ con gái trên đời đều không có khả năng nhận ra.
Cho dù hắn có bệnh như vậy, hiện tại y học tiến bộ, người thắng được ý
trời, ai dám nói không có kỳ tích?
Lâm Thư Hoằng không muốn tiếp tục đề tài này, buông dao nĩa nói:” Anh vào toilet một chút.”
” Cứ từ từ, để em gọi cho May đã.” Lâm Duy Chí lấy di động ra gọi cho vợ chưa cưới, nghĩ rằng May tám phần muốn nói sẽ đến muộn.
Lâm Thư Hoằng rời chỗ ngồi vào toilet nam, thuận tiện rửa mặt, hy vọng đem cảm xúc phục hồi lại.
Em hắn muốn kết hôn là chuyện tốt, Tạ tiểu thư đi xem mắt cũng là
chuyện tốt. Hắn hẳn là thay bọn họ cao hứng, trừ lần đó ra mọi cảm giác
đều là dư thừa.
Ai oán cái gì đâu? Không ai xin lỗi hắn, thời gian lâu sẽ thành thói quen, đưa ai oán chuyển thành chúc phúc đi.
Lâm Thư Hoằng vừa bước ra khỏi toilet nam, chỉ thấy một cái thân ảnh
quen thuộc hướng hắn đi tới, đương nhiên mục tiêu không phải toilet nam, mà là toilet nữ bên cạnh.
” Bác sĩ Lâm, thật trùng hợp?” Tạ Giai Hinh dừng chân, vừa mừng vừa sợ.
” Uh, thật khéo.” Hắn muốn tránh nhưng không kịp, xem nàng hôm nay ăn mặc tao nhã giống một tiểu công chúa, quả thật là đế xem mắt?
” Áckkkk…… Anh cùng bạn đến ăn cơm?” Nàng thật cẩn thận hỏi, sợ hỏi ra cái gian tình.
” Tôi đi cùng em trai.”
” Áckkk…… Anh hiện tại có rảnh không?”
“Có việc gì?” Em trai sẽ không để ý hắn tối nay trở về muộn, vừa rồi còn nói có thể đi gặp em dâu.
” Ngượng quá, tôi muốn nhờ anh chút việc.”
” Cô làm sao vậy?” Hắn rốt cục nhìn thấy nàng thần sắc không tốt, trừ bỏ chau mày, trên trán còn lấm tấm đổ mồ hôi.
Nàng cẩn thận bốn phía, xác định không có người khác, mới kiễng mũi
chân tựa vào bên tai hắn nói: “Chị gái của mẹ tôi đến, hôm nay là ngày
thứ tư. Chỗ ấy của tôi vừa ngứa lại vừa đau, không biết xảy ra chuyện
gì?”
Hơi thở của nàng làm cho tim hắn đập thình thịch, thanh âm cũng trở nên khàn khàn. “Cô có liên tục uống thuốc không ?”
” Đương nhiên là có.” Nàng trợn to mắt, cường điệu sự vô tội của mình.
” Không thoải mái vì sao không đến khám?” Đã bị bệnh còn không biết nặng nhẹ, nữ nhân này sao sẽ không quý trọng mình như vậy?
” Tôi phải đi làm, xin phép không tiện, hơn nữa tôi vẫn đang ‘đổ máu’ như thế nào có thể cho anh xem?” Biểu tình nàng kinh ngạc