
hát hiện ra cái “Tôi Tuyết Ngân Mang” kia đã hoàn toàn đen lại. Nàng lập tức nhìn về phía đồ ăn, “Có… Có độc…”
Mạc Doãn ngước mắt nhìn nàng, “Ngươi…”
Tiểu Tiểu ổn định lại tâm trí, nghiêm túc nói: “Ngài xem, ta đã nói rồi, trong bảo này có người muốn đưa ngài vào chỗ chết! Ngài vẫn nên rời đi đi.”
Một nháy mắt kia, ánh mắt của Mạc Doãn liền nhu hòa lại. Hắn nhìn Tiểu Tiểu, thanh âm không hề lạnh lùng, “Đa tạ… Nhưng mà, ta không thể đi.”
“…” Tiểu Tiểu nhìn hắn, nói không nên lời.
“Nhị ca!” Đột nhiên, Ngụy Dĩnh vô cùng khẩn trương vọt vào, nhìn chỗ đồ ăn trên bàn, sắc mặt đại biến, “Nhị ca, huynh chưa ăn chứ?!”
Mạc Doãn buông đũa, lắc đầu.
Ngụy Dĩnh nhị nhàng thở ra, liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái, cũng không hỏi gì. Hắn vươn tay, kéo lấy Mạc Doãn, “Theo đệ đi.”
Mạc Doãn rút tay về, hơi hờ hững mở miệng, “Tam công tử, chú ý thân phận của ngươi.”
Ngụy Dĩnh có chút giận dữ, quát, “Thân phận cái gì?! Huynh là ca ca của ta! Ta không muốn nhìn thấy huynh chết!”
Mạc Doãn nhìn hắn, “Ta không phải họ Ngụy, ngươi đừng cất nhắc ta.”
Tiểu Tiểu đứng bên cạnh, nhìn mà thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng lại lo lắng đại cục, nàng vẫn sợ hãi mở miệng, xen mồm vào nói, “Mạc Doãn công tử, bây giờ không phải là lúc thích hợp để so đo. Vẫn nên nhanh rời đi thôi.”
Mạc Doãn xoay người, nhìn hộp gỗ trên bàn, “Ta đã nói rất nhiều lần, tìm được người kia, giao lại hộp gỗ cho nàng, ta sẽ đi.”
“Nhị ca…” Ngụy Dĩnh muốn nói cái gì, nhưng lập tức bị người khác chặn ngang.
“Được! Ta nói cho ngươi!” Tiểu Tiểu nhíu mày cắn răng, thống khổ đấu tranh một hồi. Nàng hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Mạc Doãn, “Người ngươi muốn tìm, là Triệu Nhan.”
Trong nháy mắt đó, không gian liền yên tĩnh lại, phảng phất như thời gian cũng theo đó mà đọng lại.
Một đoạn thời gian rất dài sau này, lúc Tiểu Tiểu nhớ lại đoạn thời gian yên tĩnh này đều vô cùng hối hận. Hối hận nếu nàng không nói ra cái tên này, cũng có thể miễn đi bao nhiêu khúc chiết cùng vất vả ngày sau. Mà tất cả đều không thể tránh, cũng chính là cái gọi là “Thiên ý trêu ngươi”…
Tác giả có lời muốn nói: Ân, vì sao mọi người đều hoài nghi Liêm Chiêu có mưu đồ chứ?
Được, sau đây chính là giải thích vì sao Liêm Chiêu không có khả năng hoài nghi Tiểu Tiểu.
1, Đầu tiên, Liêm Chiêu không phải người trong giang hồ, mà là con cháu nhà quan lại, rất ít đi trong giang hồ. Bởi vậy, đối với học thuyết giang hồ hiểm ác, chỉ có nghe thấy, không có tự mình trải qua. Mà Thần Tiễn Liêm gia là gia đình nhà võ tướng, cũng rất ít tham dự chuyện triều đình lục đục (sau này nói sau), cho nên, đối với chuyện ngươi lừa ta gạt này, Liêm Chiêu thật sự không hề tinh thông…
2, Tiểu Tiểu chủ động yêu cầu cùng Liên Chiêu rời khỏi Anh Hùng Bảo, sau này vì Liêm Chiêu cố ý lưu lại mới không đi nữa. Cho nên, đứng dưới góc độ của Liêm Chiêu mà nhìn thì Tiểu Tiểu không có khả năng có động cơ thực hiện mấy chuyện sau đó. Bởi vậy, hắn dù có hoài nghi ai cũng nhất định không hoài nghi Tiểu Tiểu.
3, Liêm Chiêu không hề tham gia ngày triển lãm đó của Anh Hùng Bảo, cho nên, cũng không biết “Tiêm Tú Bách La”. Mà hắn chỉ biết một điều, tên của hắn chính xác đã bắn trúng mục tiêu. Bằng lực tên bắn ra, người trúng tên nhất định sẽ bị thương. Tiểu Tiểu không bị thương, chỉ có quần áo bị tổn hại, Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không nảy sinh hoài nghi.
4, =.= Điểm này tuy không có gì hay để nói nhưng… Bởi vì Liêm Chiêu là người tốt, là nam nhân vật chính ta dùng cả tấm lòng quyết định, chỉ có tiếp tục tô cho hắn tỏa sáng, sao có thể bôi đen hắn được? Ta thật chính trực ~~~ Ta thích nam nhân chính phái ~~~~ Cái lý luận nam nhân không xấu phụ nữ không thương kia mau tan biến thành tro bụi đi ~~~~ Muốn ngược nam nhân của nữ chính cũng đừng mơ ~~~ Nơi này chỉ có nam nhân tốt nhất thiên hạ ~~~ ta là mẹ ruột ~~~ oa ha ha ha ha…
Nhiều người tức giận: Nhanh viết chương mới! Nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy làm gì!!
Tiểu Tiểu bị không khí yên tĩnh kia làm cho không được tự nhiên. Nàng nhìn Mạc Doãn, lại nhìn Ngụy Dĩnh. Trên mặt hai người kia đều là một mảnh lạnh lùng cùng một chút khiếp sợ, mà trong ánh mắt lại rõ ràng là không tin.
“Ách… Nhị vị coi như ta cái gì cũng chưa nói…”
Ngụy Dĩnh lại mở miệng, nói với Mạc Doãn, “Triệu Nhan đúng thật là mười bảy tuổi.”
Lời này vừa thốt ra, Mạc Doãn không nói hai lời, bước ra ngoài.
Ngụy Dĩnh cũng đi theo.
Tiểu Tiểu vô cùng bất đắc dĩ. Hai vị đại ca này quả nhiên không coi ai ra gì a. Biết rõ ở cửa uyển có đệ tử canh giữ, đi ra ngoài như vậy cũng không sợ gây nên náo loạn a? Với cái tình hình này mà đi ra ngoài, không những mất công đi lại, hơn nữa lại còn khiến cho kẻ khác hoài nghi? Đáng thương nhất là thảo dân như nàng, đi theo hai quý công tử này, nhất định chịu thiệt. Không được, phải làm cái gì đó!
Tiểu Tiểu chạy vài bước vọt lên trước, ngăn lại hai người kia.
“Nhị vị công tử, hãy nghe ta nói!” Tiểu Tiểu thành khẩn nói, “Các ngươi có đi ra ngoài như vậy, căn bản là không có tác dụng gì a.”
“Ai dám ngăn cản ta.” Trong giọng nói của Ngụy Dĩnh tràn ngập khinh thường.
“Ta biết ngài là