Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327535

Bình chọn: 9.00/10/753 lượt.

ức bới lấy tóc của mình, nhíu

lông mày tuấn lãng anh khí.

Cô gái đáng chết, hắn đã giải thích với cô, thế nhưng đáng

chết cô lại không tin hắn!

Lửa giận từ chỗ sâu nhất trong lòng liên tục phát huy không

ngừng, Mạc Dĩ Trạch giận đến năm ngón tay co lại thành quyền, nhìn hành lang trống

trải không người liền nheo lại con ngươi.

Được, hắn sẽ chứng minh cho cô thấy!

Hung hăng thề ở trong lòng, Mạc Dĩ Trạch xoay người liền ra

khỏi bệnh viện.

. . . . . .

Sau khi Mạc Dĩ Trạch đi không bao lâu, thím Trương chuẩn bị

xong quần áo cho Âu Y Tuyết trở lại phòng bệnh.

Nhưng bà còn chưa có đẩy cửa phòng ra, liền nghe được tiếng

khóc thật nhỏ từ bên trong phòng truyền ra; vừa mở cửa ra, chỉ thấy Âu Y Tuyết

cả người chôn ở trong chăn, thân thể run rẩy. . . . . .



Cuộc sống trở lại như cũ.

Hai tuần sau, mặt của Âu Y Tuyết đã hoàn toàn hết sưng. Vì vậy

ngày hôm sau cô liền trở lại trường học.

Khi Âu Y Tuyết xuất hiện tại lớp, cả lớp chỉ là nhàn nhạt liếc

cô một cái. Tựa như đó là thói quen như có như không, nhìn thấy cô tất cả đều

như trước kia lấy bộ dạng ôn hoà đối với cô, cuộc sống bình tĩnh này nhìn như

trước kia giống nhau, nhưng kỳ thực đã xảy ra thay đổi cực lớn.

Trong giờ học, đôi mắt tràn đầy thê lương của Âu Y Tuyết

nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ mà lâm vào trầm tư, một bóng đen đi tới

chỗ ngồi bên cạnh cô, ngồi xuống.

"Đang suy nghĩ gì thế?" Âu Y Tuyết ngẩng đầu, thấy

rõ bóng đen trước mặt chính là trưởng lớp Trần Di.

Vì vậy cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt bi thương của mình,

lãnh đạm nói: "Không có gì."

Cho dù cô nhanh chóng che giấu đi tâm tư của mình, nhưng vẫn

bị Trần Di nhìn thấu. Chỉ thấy Trần Di nâng khóe môi mỉm cười nói: "Cậu

đang nhớ Hạ Tuyết phải không?"

Trong lớp, cũng chỉ có Hạ Tuyết cùng cô quan hệ tốt một chút

mà thôi, cho nên không cần hỏi, cũng biết cô đang nghĩ gì.

Âu Y Tuyết cũng không trả lời vấn đề của cô, mà chỉ yên lặng

lấy ra sách giáo khoa ngữ văn, bắt đầu lật.

Thấy thế, Trần Di liền nói: "Tớ nghe giáo viên nói, cha

mẹ của Hạ Tuyết đã làm xong thủ tục chuyển trường, cho nên tớ nghĩ đến học kỳ kết

thúc cũng sẽ không nhìn thấy cậu ấy". Chuyện này cô cũng từ trong miệng của

Hoàng Mỹ Linh biết được.

Âu Y Tuyết đang lật sách nhưng vì lời nói đó liền dừng lại,

cô quay đầu nhìn Trần Di, trong mắt tràn đầy bi thương.

"Tớ chỉ muốn cho cậu biết để khỏi phải bận tâm đến cậu ấy

mà thôi, không có ý gì khác." Trần Di tốt bụng giải thích. Mặc dù cô cũng

không biết nguyên nhân hậu quả xảy ra sự kiện kia hơn nữa cũng không phải quen

thân cho lắm, nhưng cùng là bạn học, cô cũng không đành lòng nhìn Âu Y Tuyết vì

thế mà hao tổn tinh thần.

"Tốt lắm, có chuyện gì cứ việc tìm tớ." Nói xong,

Trần Di chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi đối diện cô, sau đó liền rời đi.

Buổi nói chuyện với Trần Di giống như một quả bom nổ ra

trong lòng cô tạo thành một cái hố, trong đầu Âu Y Tuyết đều là câu nói kia của

cô ấy, khiến cô không có tâm tình mà nghe giảng, có thể nói, cả ngày cô đều

không nghe vào bất kỳ bài học nào.

. . . . . .



Âu Y Tuyết đầy bụng đau thương đi vào nhà, trong nháy mắt ở

khúc quẹo vào cửa, một cánh tay cản cô lại.

Cô bỗng dưng dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn người tới.



Cả người mặc trang phục màu đen, hắn như ác ma trong đêm tối,

tài trí bất phàm trên mặt khiến người có cảm giác tà ác, hắn đút hai tay vào

túi quần, lưng dựa trên vách tường, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Âu Y Tuyết.

Không muốn cùng hắn dây dưa không rõ, Âu Y Tuyết trực tiếp bỏ

mặc hắn.

Ai ngờ, Mạc Dĩ Trạch cũng không có ý định bỏ qua cho cô,

nhanh hơn cô một bước, bắt được cánh tay phải của cô.

"Buông tôi ra". Âu Y Tuyết nhíu mày, định dùng

cánh tay trái vặn bung bàn tay của hắn ra, nhưng một giây tiếp theo, cánh tay

trái cũng bị hắn giam cầm trong lòng bàn tay: "Rốt cuộc anh muốn làm

gì?"

"Không làm gì hết, tôi chỉ muốn chứng minh một ít chuyện".

Đối với kháng cự của cô, lòng Mạc Dĩ Trạch cảm thấy đau nhói.

Con ngươi đen như mực chống lại con ngươi tràn đầy phẫn nộ của

cô, Mạc Dĩ Trạch mở miệng nói: "Thứ bảy tới khách sạn Cease, tôi sẽ chứng

minh cho cô biết quan hệ giữa tôi và Âu Xảo Lệ". Không biết vì sao, giờ khắc

này, hắn cảm thấy khẩn trương, giống như đang ra một quyết định trọng đại nào

đó.

Biết rõ ý tứ của hắn, Âu Y Tuyết lạnh lùng nói: "Nếu

như vì loại chuyện nhàm chán này mà anh tới tìm tôi, vậy thì anh đã tìm nhầm

người rồi. Bởi vì tôi cũng không quan tâm đến chuyện xảy ra giữa các người, đối

với tôi, anh không bằng một người xa lạ!". Cô cũng không quan tâm đến quan

hệ giữa hắn và Âu Xảo Lệ.

"Người xa lạ". Mạc Dĩ Trạch sửng sốt.

Trong lòng cô, địa vị của hắn không bằng một người xa lạ! Từ

đáy lòng bốc lên một cỗ lửa giận. Thế nhưng, khi hắn thấy một tia lạnh lùng

trong mắt Âu Y Tuyết thì không ngờ, hắn lại ép cơn giận của mình xuống.

"Cô nghĩ sao cũng được! Nhưng chiều thứ bảy cô phải chờ

tôi ở khách sạn Cease, nếu không, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện giữa chúng ta

cho người khác biết". Uy hiếp cô còn tốt hơn cách nào khác, chỉ cần có


Old school Swatch Watches