pacman, rainbows, and roller s
Cố Chấp Cuồng

Cố Chấp Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322442

Bình chọn: 7.5.00/10/244 lượt.

vô cùng thân mật quay đầu tiếu lí tang đao

(giấu dao trong nụ cười = khẩu phật tâm xà gì ý) nhìn cậu bé tên Nghiêm Lỗi nói: “”Khen ngợi đột nhiên vô cùng hữu ái quay đầu, tiếu lí tàng

đao đối cái kia kêu nghiêm lỗi tiểu nam hài nói: "Có phải hay không

muốn bị ta đánh cho trên dưới đều thương tích ba mẹ nhìn không ra nên

tìm đến hả? Ngươi nếu thật sự là đồ ngu ngốc (cv là đồ đê tiện, mình

thấy không hợp với đứa nhỏ nên đổi chút), ta sẽ cho ngươi chết thật khó

coi!

Bé ngoan đang muốn cùng bạn học nhỏ đánh nhau, một người phụ nữ xinh đẹp gọi bé lại: “ Bé ngoan, còn cùng bạn học chơi sao? Về nhà

nào.”

Bé ngoan híp mất cười cười, cười đến Nghiêm Lỗi sởn gai

óc: “Hôm nay coi như ngươi may mắn, tha cho ngươi một mạng. Ngày mai chờ ta tới thu thập ngươi.”

Nói xong, thu hồi vẻ mặt hung ác, ngây thơ hồn nhiên chạy vào lòng người phụ nữ kia, nũng nịu gọi: “Mẹ ~”

Ban đêm.

Bé ngoan ngủ say, Lục Tắc Linh ngồi xếp quần áo của con gái, trong phòng

tắm tiếng nước dùng lại, Thịnh Nghiệp Sâm dùng khăn mặt lau tóc, nhìn vợ yêu vẫn đang bận rộn, không khỏi nhíu mày: "Ngày mai lại làm đi, không

còn sớm, ngủ đi."

Lục Tắc Linh bĩu môi, ôm quần áo của bé ngoan,

có chút buồn rầu nói: “Bé ngoan ở trường hình như không được yêu thích.

Hôm nay em đi đón con bé, thấy nó với bạn học nam đánh nhau.”

Thịnh Nghiệp Sâm cười: "Đứa nhỏ kia có phải tên là Nghiêm Lỗi? "

"Làm sao anh biết?"

Thịnh Nghiệp Sâm dương dương tự đắc: "Tiểu tử kia thích con gái nhà mình."

"A? Mới tiểu học năm ba nha!"

Thịnh Nghiệp Sâm ôm vai vợ mình an ủi: “Em phải biết rằng hiện tại trẻ con

đều trưởng thành sớm, còn ở nhà trẻ không yêu đã mừng rồi.”

". . . . . ." Lục Tắc Linh không nói gì.

“Ngủ đi.” Thịnh Nghiệp Sâm đem vợ đẩy vào chăn, trên mặt tuy rằng ý cười

nhưng trong lòng cũng đang mài đao soàn soạt: xú tiểu tử, xem ra lần

trước cảnh cáo còn chưa đủ, còn dám đánh chủ ý lên con gái ta, muốn chết đi.

Công việc ở công ty Thịnh Nghiệp Sâm bận rộn, nhưng mỗi ngày đều dành thời gian đi đón con gái, Bé ngoan thuộc loại không tim không

mắt, với chuyện tình cảm cũng thật sự đần độn (làm ơn con bé mới học

tiểu học a~), không đúng, năm ba tiều học thì có thể biết được cái gì.

Con bé sẽ không biết, Thịnh Nghiệp Sâm mỗi ngày đều giống như Hắc Miêu

mở to mắt sáng ngời canh giữ ở cửa trường học, xem Nghiêm Lỗi còn dám

đến gần hay không. Bé ngoan rất là vui vẻ hung phấn, dối với Thịnh

Nghiệp Sâm càng thân thiết.

Bé ngoan vui buồn rõ ràng, phản ứng

nhanh nhạy, ý đồ xấu cũng rất nhiều. Thịnh Nghiệp Sâm vừa dừng xe, đang

chuẩn bị bế con gái vào nhà, cô bé lại đột nhiên thần thần bí bí kéo áo

Thịnh Nghiệp Sâm.

Bé ngoan lén lút lấy từ cặp ra một đóa hồng bị ép tới không còn hình dạng đưa Thịnh Nghiệp Sâm nói: “Ba, ba mang tặng

cho mẹ đi.”

Thịnh nghiệp Sâm không nghĩ tới con gái lại là người tri kỉ như vậy, rất vui lòng nhận lấy, cưng chiều sờ sờ đầu khen ngợi:

“Thật ngoan.”

"20 đồng."

Thịnh Nghiệp Sâm cho là mình nghe lầm, hỏi lại: "Con nói cái gì?"

Bé ngoan cười giảo hoạt: "Con nói! Một đóa 20 đồng!"

Thịnh Nghiệp Sâm nhíu mày, còn không chờ anh cự tuyệt, Bé ngoan đã ngồi xuống đất ôm lấy chân Thịnh Nghiệp Sâm, nói thế nào cũng không đứng lên,

không trả tiền sẽ không đi đâu hết.

Thịnh Nghiệp Sâm dở khóc dở cười: "Con nơi nào học mấy cái chiêu rách nát này?"

"Trên dường dành riêng cho người đi bộ đều làm như vậy. Con xem người là ba nên con chỉ bán một đoán 20 đồng, mau đưa tiền đi!"

Thịnh Nghiệp Sâm xách Bé ngoan như như xách gà con, toàn bộ xách lên, nghiêm

khắc nói: "20 đồng đúng không, để thành 20 roi, hôm nay ba con trong

lòng có chuyện vui, đánh trước 18 roi!"

Bé ngoan biết mình đụng

đến mông hổ( tại sao không phải là chổ khác mà là mông nhở), hối hận

không ngừng, nhịn không được kêu rên: "Nghiêm lỗi! Ngươi lại gạt ta! Ta

sẽ không để yên cho ngươi!" Nàng khóc rống ồn ào: "Ba con sai rồi! Ba!

Đưng đánh con a! A!! ta sai lầm rồi! Cha! Đừng đánh ta a! ! A! ! Con

con không phải cha sinh mà (ở đây để là nhặt, mình thấy không hợp lắm) ! !"

. . . . . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 【

tác giả có rắm muốn thả 】 ta có thói quen, mỗi lần Internet thu phục một cái văn đều lời tựa cuối sách rất dài, lần này cũng không ngoại lệ. Này văn bởi vì hợp đồng ký 20W tự, cho nên mặt sau khả năng còn có thể

viết, ta không xác định, muốn xem ý tứ của biên tập. Có thể khẳng định

là, có hai cái lần ngoại là đặt ở giấy trong sách. Một cái là Thịnh

Nghiệp Sâm thị giác, một cái là Bạch Bương thị giác .

Hiện tại ta phát đi lên cuối cùng nhất chương, kỳ thật ta lúc ban đầu đặt ra kết

cục, cũng là ta cảm thấy phù hợp nhất ta văn phong kết cục, không phải

thương xúc hạt viết. Bất quá hậu kỳ khả năng hội cải biến, nếu cải biến, đưa ra thị trường về sau ta sẽ phóng đi lên , cho nên đại gia chi bằng

yên tâm, không phải là hố. Quyển sách này biên tập cùng ta nói 6, 7

tháng đưa ra thị trường, cho nên hẳn là rất nhanh. Cá nhân ta cảm thấy,

dựa vào việc bức bách đọc giả mua sách giống như dùng việc tiểu tam mang thai giữ chân đàn ông. Tiểu Tam