
i: "Có phải cô hy vong tôi sớm biến mất?"
"Em không có. . . . . ." Lục Tắc Linh cuối đầu xuống thấp hơn, cô cũng
không biết mình muốn gì, lúc cô biết Diệp Thanh có thể sẽ rời đi, cô
cũng cảm thấy mất mác.
Diệp Thanh khẽ thở dài một hơi, giọng
điệu dần dần thấp xuống: "Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không
biết. Vì cô chưa làm gì quá đáng, nên tôi cũng không muốn nói, Tắc Linh, cô phải biết, Nghiệp Sâm không giống cô, anh ấy đã từng có một đứa em
gái, nhưng em ấy lại mất sớm, anh ấy thật sự rất thích cô, yêu thương cô giống như em gái ruột của mình, cô có muốn làm anh ấy đau khổ hay
không, cô hãy suy nghĩ thật kỷ đi."
Diệp Thanh đều biết hết,
nhưng lại không nói gì, đứng trước một chính nhân quân tử như thế này,
Lục Tắc Linh cảm thấy mình ngay cả một kẻ tiểu nhân cũng không xứng.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Nước mắt không ngừng rơi xuống, Lục Tắc Linh biết
mình không có tư cách để khóc, nhưng cô thật sự hết cách rồi, cô có thể
khống chế tất cả, nhưng khổng thể khống chế trái tim của mình. Một năm
nay, cô giống như bị lạc lối, cô càng chạy thì nó lại càng xa. Cô biết
như vậy là rất xấu xa, nhưng cô thật sự không còn đường nào để quay trở lại nữa.
"Thôi, cô về đi, chuyện của bọn tôi thì tự bọn tôi sẽ tự giải quyết."
. . . . . .
Diệp Thanh rất có phong độ, trên mặt không hề có chút khó chịu nào. Nhưng
kể từ đó về sau, Thịnh Nghiệp Sâm không hề gọi điện cho Lục Tắc Linh
nữa, nếu không phải vì hợp hội học sinh, anh sẽ không nói câu nào với
Lục Tắc Linh. Thỉnh thoảng, cô thấy anh từ xa, còn chưa kịp đến gần, anh đã đổi hướng khác để đi, càng lúc càng cách xa cô.
Anh dứt khoát như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng lại không ngoài dự liệu của cô.
Cô không có tư cách yêu cầu Diệp Thanh đừng nói cho Thịnh Nghiệp Sâm biết
những suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng mình, bây giờ, anh trốn tranh cô như
vậy cũng là do cô tự chuốc lấy mà thôi.
Cô nên cảm thấy may mắn, ít nhất người cô yêu, Thịnh Nghiệp Sâm không phải là người đàn ông hư
hỏng trái ôm phải ấp như những người khác, cô rất rõ đạo lý, biết rõ đây là điều tất nhiên, nhưng tại sao tim cô lại đau đến như vậy?
Lục Tắc Linh chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương bất cứ một ai, nhưng kể từ
khi gặp Thịnh Nghiệp Sâm, cô cứ như bị bệnh vậy,trở nên rất cố chấp, cô
tìm cách đến gần anh hơn, nhưng càng đến gần, lòng tham lại càng lớn,
cô không ngừng tự nói với mình rằng anh đã có bạn gái, hành động như vậy là không biết xấu hổ, nhưng cô chỉ tỉnh táo được trong chốc lát, cô
tham lam đến nỗi không còn thuốc chữa nữa rồi.
Cô phải làm sao
đây? Khi quay đầu lại, thì cô đã không còn đường lui nữa rồi, cô chưa
từng mong mỏi mình sẽ được tha thứ, người như cô không đáng để được tha
thứ.
Mất liên lạc với Thịnh Nghiệp Sâm gần một tháng trời, trong trường học liền truyền đến những lời nói bóng nói gió, việc Diệp Thanh đi Mĩ đã được phê chuẩn. Lúc rửa bát vô tình nghe thấy Lão Tam nói:
"Các cậu có nghe nói gì chưa? Diệp Thanh muốn đi Mỹ, mấy ngày trước nghe một học muội nói em ấy bắt gặp Thịnh Nghiệp Sâm và cùng Diệp Thanh ở
trong rừng cây nhỏ gây gổ, Diệp Thanh còn khóc nữa! Hơn nữa mấy ngày nay Thịnh Nghiệp Sâm chỉ đi có một mình! Hình như hai người đó chia tay
nhau rồi!"
Lục Tắc Linh cúi đầu, ngừng việc rửa chén lại, lòng
đau đớn không thôi. Cô chưa kịp nói gì thì Hạ Diên kính đã cắt ngang lời của lão Tam.
"Ai cho cậu nói những điều này với cậu ấy?" Hạ
Diên Kính người mà lúc nào cũng hi hi ha ha lại đột nhiên thay đổi sắc
mặt, mặt lạnh tanh, nghiêm túc nói với Lục Tắc Linh: "Lục Tắc Linh, mình nói cho cậu biết, bây giờ Thịnh Nghiệp Sâm không còn chút liên quan
nào với cậu nữa, mình không muốn thấy cậu thừa nước đục thả câu, câu
thừa lúc người ta không có ở đây nhà xen vào, mình sẽ khinh cậu!"
Cô nói xong, lại không yên lòng nói thêm câu nữa: "Lục Tắc Linh, không nên hèn hạ như vậy."
Đây là lần đầu tiên Hạ Diên Kính dùng giọng nói nghiêm nghị như thế để nói
với Lục Tắc Tinh, nhưng Lục Tắc Linh biết Hạ Diên kính là vì cô, chị em
trong phòng ngừng nói bóng nói gió khuyên cô từ bỏ, chỉ là cô cứ khư khư cố chấp.
Cô như người điên đắm chìm trong trong thế giới của
bản thân mình, đem tương lai của mình đặt vào trong tay Thịnh Nghiệp
Sâm, nhưng cô biết rõ, Thịnh Nghiệp Sâm vĩnh viễn không thuộc về cô,chắc chắn không thuộc về cô, cô chỉ còn biết thở dài mà thôi.
Có lẽ tất cả mọi việc đều đã định sẵn như vậy, trời cao luôn lạnh lùng với
người ngoài cuộc, ông sắp xếp mọi thứ một cách dứt khoát, nhìn người ta
đi lệch quỹ đạo mà vẫn thờ ơ.
Tin đồn về chuyện của Thịnh
Nghiệp Sâm và Diệp Thanh càng ngày càng khó nghe, lại có nhiều người bàn tán về chuyện này hơn. Thời tiết cũng giống như tâm trang của bọn họ,
càng lúc càng rực rở, rõ ràng ánh nắng mặt trời rực rỡ đến chói mắt,
nhưng vẫn không thể che giấu được hơi thở hỗn loạn.
Hôm nay, một mình Lục Tắc Linh đi lên lầu, có hai vị học muội lạ mặt tay cằm hộp cơm mới mua đang đi từ từ trước mặt cô.
"Cậu có thấy bộ dạng của học trưởng Thịnh chưa? Thật sự rất đáng thương! Ngồi có một mình