
từ mơ hồ rồi biến thành bóng đêm đen tối.
Ánh lửa tắt đi.
Lục Tắc Linh cầm chìa khóa mà tay đang run rẩy.
Trong bóng tối có một người thật lâu sau liền nói: “Mở cửa đi.”
Lục Tắc Linh không biết làm sao lại cho anh ta vào nhà, có lẽ tốt hơn là cô nên nhốt anh ở ngoài, nhưng cô vĩnh viễn không thể nào học được cách cự tuyệt Thịnh Nghiệp Sâm.
Anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng, rõ ràng khóe mắt đuôi mày đều có dấu vết thành thục, nhưng cô vẫn cố chấp cảm thấy anh rất giống như trong
ký ức của mình.
Cậu nam sinh không một chút đề phòng, mỉm cười sáng lạn với cô.
Cô siết chặt hai tay mình lại, móng tay đâm rách lòng bàn tay cũng không thấy đau. Cô đối đãi với anh giống như bạn bè lâu ngày gặp lại, châm
trà cho anh, thậm chí còn hàn huyên cùng với anh.
Cô nghĩ, cô là diễn viên giỏi, cho dù ngực đã đau đến dời sông lấp biển, nhưng vẫn có thể mỉm cười với anh như trước.
“Mắt của anh khỏe rồi sao? Thật là tốt. Chúc mừng anh.” Cô nói: “Sao anh lại tới đây? Trễ như thế là có chuyện gì không?” Giọng điệu bình thường như vậy, cô đang làm rất tốt, cô không khỏi khen mình một câu ở trong
lòng.
Thịnh Nghiệp Sâm vẫn khẽ chau mày lại, có lẽ thời gian trôi qua còn chưa đủ lâu, còn chưa đủ để bọn họ quên đi mọi thứ, không đủ để bọn họ đem
tất cả yêu hận biến thành một tiếng cười.
Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm
khay trà, Lục Tắc Linh gấp hoa giấy, mỗi một đóa đều có dụng tâm riêng,
rất giống trước đây. Hồi lâu, anh mới nói: “Tôi vừa tới, mới xuống máy
bay không bao lâu.”
“Ừ.” Lục Tắc Linh không hỏi tại sao anh lại tới đây, cũng không hỏi tại
sao anh lại biết địa chỉ của cô. Những vấn đề này cũng không có gì quan
trọng.
Thịnh Nghiệp Sâm nắm chặt ly trà của Lục Tắc Linh rót cho anh, nhưng không hề uống.
“Đổi lại phòng khác đi, tôi sẽ tìm cho cô.” Thịnh Nghiệp Sâm nói.
Cô vẫn nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, trong lòng cực kỳ khó chịu, cô không muốn
Thịnh Nghiệp Sâm nhìn mình bằng ánh mắt đó, đó là thương hại cùng áy
náy. Nếu so với oán hận thì càng làm cô có cảm giác bị lăng trì hơn.
Lục Tắc Linh cười đắng nói: “Cám ơn ý tốt của anh, bây giờ em sống rất tốt. Anh thì sao? Kết hôn chưa?”
Thịnh Nghiệp Sâm nhíu mày chặt hơn trước, hỏi ngược lại: “Cô thì sao?”
“Về sau em……” Lục Tắc Linh khó chịu tiếp tục nói, lỗ mũi ê ẩm, giọng nói cũng hơi thay đổi: “Sau này em cũng sẽ lập gia đình.” Câu nói tiếp theo rất khó mở miệng để nói, nhưng cô vẫn cố nói ra:
“Thịnh Nghiệp Sâm, anh đừng sợ, không phải em kết hôn là vì anh, mà em
đã…… Em đã nghĩ thông suốt rồi, em…… sau này em sẽ không bao giờ quấn
lấy anh nữa.” Lục Tắc Linh cảm thấy căn phòng này không hề nhỏ chút nào, thậm chí mỗi
lần cô gặp ác mộng đến mất ngủ còn cảm thấy nó thật trống trải, nhưng
giờ phút này cô lại cảm thấy phòng này rất nhỏ, nhỏ giống như cô và anh
đang ở trong một cái nhà tù chật chội vậy, cô cảm thấy mình sắp không
thể thở nổi nữa rồi.
Trong lòng giống như có vô số mạng nhện từ bốn phía bắn tới, trói cô
lại, hết lớp này đến lớp khác, làm cho cô không cách nào nhúc nhích
được, cổ họng cứ ngưa ngứa cô không dám động, chỉ sợ vừa động sẽ nôn ra
máu.
Cô vẫn kiên cường nở nụ cười, dần dần thấy hơi choáng, cô không biết
mình còn có thể nói gì, cũng không nói được gì, chỉ là lẳng lặng chờ
Thịnh Nghiệp Sâm.
Hồi lâu, Thịnh Nghiệp Sâm nhấp một miếng trà, mới chậm rãi nói: "Tôi đến đây công tác, nghe nói cô cũng ở đây, nên đến xem một chút, không có ý
gì khác."
Nói không thất vọng là giả, nhưng suy đi nghĩ lại cũng cảm thấy mấy cái
suy nghĩ trong lòng mình đúng là buồn cười. Thịnh Nghiệp Sâm làm sao có
thể cố ý đến tìm cô? Cho dù là thuận tiện xem một chút cũng đã đủ cho cô thụ sủng nhược kinh rồi, không phải sao?
"Cam ơn anh." Lục Tắc Linh cúi đầu nói cám ơn, vô hình tách rời khoảng cách của hai người ra.
Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ trầm mặc giống như có một
con ma, giữ lại cổ họng của cả hai lại, qua hồi lâu sau, Thịnh Nghiệp
Sâm mới đứng lên: "Tôi đi đây. Khuya lắm rồi."
Lục Tắc Linh vội vã đứng lên, "Em tiễn anh." Cô không dám giữ một tư thế quá lâu, cô cảm thấy mình sắp khóc lên đến nơi rồi.
Bước chân của Thịnh Nghiệp Sâm cũng không tính là nhanh, cô đi theo phía sau anh, hai người cũng trầm mặc không nói gì, xuyên qua bóng tối trên
cầu thang, Thịnh Nghiệp Sâm đi vào trong con đường đèn vàng mờ mờ, hai
bên đường đổ nát, nhiều đèn bị hư, Lục Tắc Linh si ngốc nhìn chằm chằm
bóng dáng của Thịnh Nghiệp Sâm, lúc sáng lúc tối, càng lúc càng xa,
giống như một bức tranh muôn sắc vậy.
Cho đến khi... Cho đến khi hình bóng anh hoàn toàn biến mất.
Hai người không hề từ biệt, cũng không hề nói hẹn gặp lại.
Gặp lại đã là quá xa xỉ lắm rồi, cô nói không ra, cũng không dám mong đợi gì nhiều.
Đúng là đồ ngu ngốc, cô vẫn đứng ở đầu hành lang nhìn về phía Thịnh
Nghiệp Sâm đi, cực kỳ lâu cũng không muốn rời đi, giống như bóng dáng
của anh vẫn còn ở đó, lại giống như hơi thở của anh vẫn chưa từng tiêu
tán.
Nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, nhịn lâu như vậy, rốt cuộc cô cũng có thể p