
ông có nụ cười. Ánh mắt của cô ấy rất to, tròn trịa, nét mặt nhìn Bạch Dương là nét mặt sao vô tội mà mềm yếu.
Cô ấy lặng rồi một lát, lại khôi phục bình thường, từ trên ghế dài, dùng giọng nói mười phần sức trả lời: "Tôi tới đây!"
Vị y tá có khuôn mặt ngây thơ vội vã từ bên cạnh bọn cô đi lướt qua nhau.
Đi ngang qua Bạch Dương thì cô ấy dừng một chút, cứ như vậy hạ xuống, Bạch Dương đã chính xác bắt được cô ấy.
Anh dùnggiọng điệu cay nghiệt mà Lục Tắc Linh chưa từng được nghe qua chất vấn cô gái gầy yếu đó: "Hàn Nghiên Nghiên, sao cô lai6 trở về đây làm y tá rồi ? Không phải cầm lấy tiền của mẹ tôi rồi bỏ đi rồi sao? Thế nào? Không đủ tiền?"
Giờ phút này Lục Tắc Linh không hề quen biết một Bạch Dương như thế này. Trên mặt anh đầy hận ý cùng lạnh lùng làm cô không thể hiểu được. Cô chỉ cảm thấy cô gái được gọi là "Hàn Nghiên Nghiên" giống như sắp khóc lên, bả vai thon gầy lạnh run rẩy.
Cô định tiến lên khuyên nhũ, nhưng không ngờ, một giây kế tiếp, cô bé kia đột nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt lại, nở ra nụ cười ngây thơ lạnh nhạt nói: "Anh cũng biết tôi không quen biết nhiều cán bộ cấp cao? Mẹ anh cho tôi ít tiền như vậy đương nhiên là không đủ rồi! Sớm biết vậy ban đầu sẽ không nên dễ dàng rời đi như vậy! Mẹ anh mới cho thêm một chút nữa!"
Nói xong, cô ấy hết sức khinh miệt dùng ngón út giá giá.
Ngũ quan của Bạch Dương cũng có chút vặn vẹo, anh ghét bỏ hất tay Hàn Nghiên Nghiên ra, cắn răng nghiến lợi nói: "Hàn Nghiên Nghiên, cô thật làm cho tôi ghê tởm."
Nói xong, anh lôi Lục Tắc Linh không chút lưu luyến mà đi về phía trước.
Lục Tắc Linh bị anh lôi đi nên cánh tay có đau một chút. Cô theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn. Bóng dáng nhỏ bé của Hàn Nghiên Nghiên nhìn qua vô cùng đáng thương, bả vai của cô ấy khẽ run.
Không biết vì sao, Lục Tắc Linh cảm thấy hình như cô ấy đang khóc.
Sau đó Bạch Dương cũng không nói thế nào, mặc dù đối với Lục Tắc Linh còn vẫn dịu dàng kiên nhẫn như trước, nhưng Lục Tắc Linh biết, tâm hồn của anh đã ở lại trên người cô gái lúc nãy.
Lúc Bạch Dương xếp hàng lấy thuốc, Lục Tắc Linh lấy cớ đứng mệt nên ngồi nghĩ ở chỗ Hàn Nghiên Nghiên vừa mới ngồi.
Phòng làm việc của bác sĩ y như bãi chiến trường, một trẻ y tá trẻ tuổi tết tóc đuôi ngựa vội vã vọt tới, la vào phòng làm việc một tiếng: "Tiểu Ngiên Ngiên! Ba cô sắp trị liệu bằng hoá chất rồi ! Cô mau tới thôi! Đang tìm cô đó!"
Hàn Nghiên Ngiên luống cuống tay chân vọt ra, lúc thấy Lục Tắc Linh thì sửng sốt một chút, ngay sau đó sửa sang lại quần áo, rất là trấn định đi ra ngoài.
Cô y tá tóc đuôi ngựa kia nhìn bóng lưng rời đi của hàn Nghiên Nghiên lắc đầu thở dài, cảm khái nói: "Hiến máu xong rồi còn phải đi chăm sóc ba, thật đáng thương."
Ở thành phố này, Thịnh Nghiệp Sâm không có nhiều bạn bè, phần lớn là những người có giao tình trong kinh doanh, đàn ông trong thế giới này rất đơn giản, tất cả mọi người đều có thừa thời gian, mặc kệ có quen hay không cũng có thể đi chung, chơi một lần liền thành thân.
Tâm tình của anh không được tốt, muốn tìm nơi uống vài chén, quản lý thành phố này Lý Chính liền dắt anh đến tiệm của bạn anh ta. Một nhà hàng Pháp hạng sang vô cùng trang hoàng, phòng ăn rộng rãi hơn nữa cũng vô cùng an tĩnh, âm nhạc du dương chậm rãi lướt qua bên tai, cũng làm cho người ta dễ chịu đi rất nhiều.
Thật ra thì đây cũng không phải là nơi để uống rượu, nhưng lại có người uống chung, có thể nói vài lời với nhau, dù sao cũng còn hơn là ngồi uống một mình.
Sự cô đơn giống như một loại vũ khí giết chết con người ta, cảm giác đó luôn làm cho con người ta sợ hãi.
Dạo gần đây Thịnh Nghiệp Sâm thường bay tới bay lui giữa hai thành phố, cả người có vẻ vô cùng mệt mỏi, đáy mắt trở thành xanh đen, cằm cũng nhọn hơn rất nhiều. Lý Chính đơn giản giới thiệu một chút, Thịnh Nghiệp Sâm liền sáp nhập vào bên trong một đám đàn ông. Tất cả mọi người ở đây đều có bối cảnh giống nhau, đề tài cũng rất nhiều.
Chủ của nhà hàng này họ Diêu, tất cả mọi người gọi anh ta là Lão Yêu, lớn hơn Thịnh Nghiệp Sâm một chút, thật ra thì cũng đã ba mươi tuổi đầu, là người háo khách, vừa thấy có bạn mới liền lấy chai rượu đỏ cất đã lâu ra đãi khách. Một đám đàn ông trò chuyện về thị trường cổ phiếu dạo gần đây và phương hướng để đầu tư, cười nói vui vẻ bày tỏ thành ý hợp tác với nhau.
Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không nói lời nào, có người hỏi thì trả lời, không ai hỏi thì uống rượu giải sầu. Lão Yêu nhìn thấu sự bất đồng của Thịnh Nghiệp Sâm, cầm ly rượu chen chúc tới, dựa vào cái ghế của Thịnh Nghiệp Sâm đang ngồi, trêu ghẹo mà nói: "Tổng giám đốc Thịnh đây là thế nào? Không hợp khẩu vị với thức ăn của nhà hàng tôi hả?" Nói xong, anh ta quơ quơ ly rượu, hướng Thịnh Nghiệp Sâm: "Tiếp đón không chu toàn, tôi kính anh một ly trước!"
Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn gượng cười giơ ly rượu: "Đồ ăn rất ngon, chỉ là gần đây rất bận, tương đối mệt mỏi."
Lão Yêu híp mắt cười, dửng dưng chỉ trích Lý Chính: "Nhìn đi, chính bởi vì loại người mặc kệ mọi việc như cậu, tổng giám đốc Thịnh mới mệt như vậy."
Tiếng nói vừa dứt, tất cả