XtGem Forum catalog
Có Chạy Đằng Trời

Có Chạy Đằng Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324021

Bình chọn: 7.5.00/10/402 lượt.

xa mà tất cả mọi người đã bắt đầu toát mồ hôi vì

nóng.

Lục Tiến vẫn lưng đeo ba lô tay cầm một

con dao dài đi đầu, có khi đi ngang qua mấy bụi cây quả dại tiện tay hái xuống ném cho hai cô gái phía sau, sau đó mình cũng hái vài quả gặm

thoải mái đi trước dẫn đường.

Đường không hề dễ đi, Sơ Vân nắm chặt

tay cô bé, một bước cũng không dám rời. Mồ hôi không ngừng trượt dọc

theo cổ áo cô, nhưng cô không có thời gian dùng tay lau đi, quả dại

thiếu niên ném tới cô cũng không kịp ăn, chỉ lo theo sát phía sau hắn.

Mà gã đàn ông trung niên và vài gã khác lại mang vẻ mặt khó lường theo

phía sau.

Không biết đã đi bao lâu, Lục Tiến đi

trước dẫn đường rốt cuộc cũng nghỉ chân tại một tảng đá to dưới chân

núi. Ở đây có một cửa động không lớn lắm, cao khoảng ba bốn thức, rộng

khoảng hai thước, bên ngoài động, từng khối đá trải rộng rũ xuống vài

cành cây leo, trông giống như một chiếc màn tự nhiên, nhưng trong động

dường như rất tĩnh mịch, còn có vài làn gió thổi ra.

“Đây là đâu thế?” Gã đàn ông trung niên nhíu mày hỏi.

“Đường tắt” Lục Tiến cười khẽ trả lời.

“Đi qua chỗ này có thể tránh phải vượt qua hai ngọn núi, còn có thể tránh được không ít rắn độc, các người muốn đi đường kia à?” Thiếu niên nở một nụ cười khiến người ta phải rùng mình, trong vẻ thoải mái còn mang theo một cảm giác lạnh lùng khó hiểu. Chỉ là một chữ rắn

đã khiến cho Sơ Vân và cô bé kia toàn thân rét run, không kìm được mà

nép sát vào Lục Tiến.

Gã đàn ông trung niên cũng đang tưởng

tượng ra con đường chết lúc nào cũng có thể nhìn thấy một con rắn độc

trắng làm cho da đầu người ta run lên, sắc mặt không khỏi tái đi, “Được, đi đường này đi!” Gã cắn răng gật đầu. Mấy gã phía sau cũng không dám có ý kiến gì, trước kia vừa ra khỏi biên giới đã có xe tới nhận hàng, lần này lại phải dựa

vào đôi chân của mình mà đưa hàng! Mảnh đất này không biết còn có bao

nhiêu chỗ khủng bố như vậy nữa đây? Mấy người đều nhất trí đi con đường

tắt băng qua sơn động này.

Lục Tiến lấy mấy cái đèn pin nhỏ ném cho bọn họ, tay phải túm lấy cổ tay Sơ Vân đi vào trong hang động. Sơ Vân

vội vàng dắt theo cô bé kia, ba người dính vào nhau chui vào sơn động.

Sơn động dài đưa tay ra không thể nhìn

thấy năm ngón tay, càng đi vào trong càng rộng lớn, ngọn đèn pin yếu ớt

thỉnh thoảng xẹt qua vách đá trong hang, chỉ thấy hai bên vách đá trải

rộng thạch nhũ màu xám trắng, hình thù khác nhau, có khi còn có thể nghe thấy vài giọt nước nhỏ xuống mặt đất.

Sau khi vào sâu trong hang, đột nhiên

vang lên âm thanh “phạch phạch”, vô số bóng đen bay qua trước mắt, Sơ

Vân cùng cô bé kia sợ tới mức thét chói tai rúc vào nhau, Sơ Vân bắt lấy cánh tay Lục Tiến không dám buông ra. Mấy gã phía sau cũng lắp bắp kinh hãi, cẩn thận chiếu vào xem xét, thì ra là vô số con dơi bị bọn họ hù

dọa. Mặc dù không sao nhưng cũng dọa hai cô gái sợ run, tay phải của Sơ

Vân níu chặt tay cô bé, tay trái túm chặt lấy góc áo Lục Tiến, hận không thể leo lên lưng hắn mà đi.

Càng đi thì dưới chân càng ẩm ướt, đằng

sau dường như ngập nước. Khi bọn họ đi đến một dòng sông ngầm dưới mặt

đất, Lục Tiến ngừng lại.

“Bơi qua đây sẽ đến bên kia cửa hang.” Hắn quay đầu lại nói với gã đàn ông trung niên phía sau, sau đó đưa tay kéo bàn tay đang nắm lấy góc áo hắn của Sơ Vân xuống, dùng ngón tay xoa nắn vân vê những ngón tay bé xíu đã bắt đầu run rẩy của cô.

Mấy gã đàn ông phía sau nghe thế cũng

đồng loạt dùng đèn pin chiếu về phía trước. Trong hang động sâu tăm tối

chỉ nhìn thấy một con sông ngầm kéo dài sâu hun hút, mặt sông yên tĩnh

bị ngọn đèn chiếu sáng tản ra từng gợn sáng lăn tăn.



Phải bơi qua chỗ này sao? Nhìn qua dòng

sông ngầm lạnh lẽo trong hang động sâu u ngoằn ngoèo, gã đàn ông trung

niên có vẻ chần chờ, mấy gã đàn em cũng ngẩn cả người.

Lục Tiến không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của mấy gã, chỉ mải mê thứ mảnh mai trong tay, bàn tay nhỏ bé kia

được bàn tay cứng rắn của hắn xoa nắn nên dần dần trở nên mềm mại,

nhiều lần Sơ Vân muốn rút tay ra nhưng lại không rút ra nổi, mọi người

không ai dám phản kháng hắn nên chỉ có thể cúi đầu để mặc hắn vuốt ve,

khuôn mặt nhỏ nhắn trở thành màu hồng dưới ánh sáng yếu ớt.

“Có biết bơi không?” Lục Tiến trêu đùa bàn tay nhỏ bé trắng nõn, hờ hững hỏi hai cô bé.

“Chút chút” Sơ Vân không biết trả lời thế nào, cô chỉ từng bơi trong hồ bơi tại biệt thự vùng ngoại ô của nhà họ Thẩm không biết có tính là biết bơi không nhỉ? Hơn nữa thật sự

phải bơi qua đây sao?

Sơ Vân ngẩng đầu nhút nhát nhìn về phía

trong động, dòng sông ngầm thần bí xinh đẹp luồn sâu vào trong động.

Nhìn vào trong thật là tối đến đáng sợ!

“Em ở trong hội bơi lội.” cô bé co lại sau lưng Sơ Vân, khẽ trả lời Lục Tiến.

Thấy dáng vẻ cắn môi buồn rầu của Sơ

Vân, Lục Tiến khẽ cười thành tiếng, buông bàn tay nhỏ bé của cô ra rồi

lấy một sợi dây thừng từ trong ba lô, một đầu quấn quanh hông mình, đầu

bên kia tách ra thành hai cái thòng lọng nhỏ đưa cho hai cô bé.

“Tự thắt vào đi.” Hắn bảo Sơ Vân cột thòng lọng vào cổ tay sau đó buộc chặt lại.

“Lát nữa phải theo sau tôi,