
ừng ra vào. Binh lính dọn dẹp chiến trường trong cơn mưa to, tìm người sống sốt, mặt khác truy lùng đầu mối mà kẻ thù để lại.
Tấm lưng Lục Tiến thẳng tắp, đứng trên chỗ đất trống, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự còn bốc khói.
Cô gái của hắn tuyệt đối sẽ không chết như vậy!
Hắn không tin!
Sơ Vân, em ở đâu?
Sơ Vân
Tiếng kêu vang vọng bên tai.
Là giọng nói của ai vậy?
Trên chiếc xe gian nan phóng đi trong
cơn mưa to, đột nhiên cô gái đang ngủ trên xe ngồi bật dậy, làm giật
mình mấy vị cảnh sát ngồi trên vốn đang cảnh giác rất cao.
“Thẩm tiểu thư?” Lão Hắc ngồi
phía trước trông thấy Chu Cảnh Diệu vội vã quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đã giật mình tỉnh giấc, đáy mắt không khỏi hiện lên một vẻ thương tiếc.
Một tay cô chống lên chỗ ngồi, vẻ mặt mờ mịt, hàng mi dài rậm ươn ướt, có thể vừa mới gặp ác mộng. Đôi chân nhỏ
lộ ra dưới làn váy có dính chút bụi cát, trên người vẫn bọc chiếc áo
khoác nam, nhìn về phía trước trông rất đáng thương.
Tinh thần cô gái mờ mịt nhìn anh một
cái, đôi mắt to xinh đẹp trống rỗng, không có chút cảm xúc nào. Sau đó
cô quay đầu nhìn cơn mưa to không ngừng đập vào cửa sổ xe, một lúc sau
mới nhớ ra mình đã được bọn họ cứu ra, đôi môi tái nhợt của cô khẽ nhúc
nhích, muốn mở miệng nói nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ từ từ nằm xuống chỗ ngồi.
Chu Cảnh Diệu bị cái nhìn của cô làm cho chấn động.
Cùng lắm cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, tại sao ánh mắt lại có thể phức tạp như vậy?
Đến khi anh quay đầu lại tiếp tục nhìn đường thì Sơ Vân đã chậm rãi cuộn thành một cục trên chỗ ngồi.
Trong bóng tối, không ai trông thấy…
Cô gái vùi mặt vào hai bàn tay, thân thể nhỏ gầy hơi run run.
Chỉ có cô mới biết giữa những kẽ tay đã dần dần bị nước mắt thấm đẫm.
Sau khi cô ôm chiếc áo nằm xuống, hai
cảnh sát ngồi phía sau cảm thấy yên lòng. Hai người nhìn nhau, ánh mắt
đều mang cùng một cảm xúc.
Phản ứng này của cô gái xem ra khá bình
thường với bọn họ. Người bị hại vừa được cứu ra bình thường đều khép kín tinh thần và thể xác, phải cần điều trị tâm lí rất lâu.
Tuy nhìn cô bé này không có vẻ gì là đã
từng chịu ngược đãi nhưng ai mà biết được? Dù sao nếu như cô gặp phải
một cao thủ ngược đãi thì vết thương sẽ rất khó nhận ra.
Hai người không hẹn mà cùng tiếc hận thở dài, dẹp tâm trạng của mình lại, tiếp tục tập trung xem xét tình hình
giao thông bên ngoài.
Thời tiết này, cơn mưa to này lại đi
trên đường núi quả thật là đu dây thép mà đi qua vách núi. Đường chẳng
những trơn mà còn có thể gặp phải núi lở. Bây giờ số mạng của bọn họ đều giao cho lái xe Lão Hắc.
Xe đi cực kì chậm. Mưa quá lớn, rơi lộp
bộp xuống cửa kính xe, cần gạt nước có chạy hết công xuất cũng chỉ có
một hai giây để nhìn rõ mặt đường.
Đèn xe chiếu rọi con đường phía trước,
quanh co khúc khuỷu, u ám um tùm. Ngay đến cả Chu Cảnh Diệu nhìn thấy
tình hình này cũng không thể kìm được mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay. Chỉ
có Lão Hắc là vẫn vững vàng cầm lái, ánh mắt trên gương mặt ngăm đen sắc bén như một con chim ưng.
Nhưng con đường phía sau ngày càng khó
đi, sau khi rẽ vào con đường núi đầy cát đá, mặt đường dần dần trở nên
lầy lội. Bùn đất trên mặt đường bị mưa to nhào lên, mặt đường biến thành một vũng bùn.
Xe bắt đầu xóc nảy không thôi, người ngồi trên xe cũng bị lắc lư lên xuống theo xe.
“Ôi” cô gái phía sau cũng phát ra tiếng ngâm khẽ.
Chu Cảnh Diệu nhanh chóng quay đầu lại, không biết từ khi nào cô gái đã co rúc người lại trên ghế.
Dưới chiếc áo khoác màu đen lộ ra gương mặt nhỏ xinh, tái nhợt không chút máu, trông có vẻ rất khó chịu.
“Thẩm tiểu thư em không sao chứ?” Chu Cảnh Diệu nhìn gương mặt tái nhợt của cô, không nhịn được thấy lo
lắng, đoạn đường này rất xóc nảy, không biết cô có chịu nổi không.
Nhìn qua cô là biết cô thuộc dạng thiếu
nữ mảnh mai lại ít nói, sau khi được cứu ra chỉ hỏi vài câu về tình hình người nhà của mình rồi hốc mắt đỏ ửng ngồi vào xe, yên lặng vô cùng. Mà suốt đường đi cô ngoại trừ nói hai chữ cảm ơn với bọn họ cũng không lên tiếng nữa.
Sơ Vân nâng hàng mi dài lên nhìn anh một cái, khẽ gật đầu. Không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi khi xe vấp
vào một ổ gà cô lại bắt đầu thấy bụng nhói đau.
“Có thể chạy chậm một chút được không, tôi khó chịu.” cô dùng tay xoa bụng, dùng giọng trầm thấp nói.
“Lão Hắc chạy chậm một chút!” Chu Cảnh Diệu lập tức nói với người lái.
“Cảm ơn” cô vẫn nằm ở đó, cười yếu ớt với anh.
Nụ cười này hiện lên trên gương mặt nhỏ
nhắn tái nhợt, mảnh mai mà đáng thương dường như có thể làm cho trái tim tất cả đàn ông phải đập rộn ràng, hận không thể làm tất cả cho cô, chỉ
cầu cho mặt cô thoải mái giãn ra một chút.
Chu Cảnh Diệu lập tức quay đầu đi không
dám nhìn cô nữa. Nhưng từ từ trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh lúc ở
tường vây, nhớ đến cảm xúc khi tay mình chạm vào mắt cá chân non nớt của cô, còn có khi tay anh ôm lấy vòng eo mềm mại như bông vải. Nghĩ đến
đấy, hai bàn tay đặt trên đùi cùng cửa sổ xe đột nhiên nóng bừng.
Quá hoang đường, Chu Cảnh Diệu không
nhịn được nắm chặt ngón tay. Nhất địn