
mà! Thái Tử đâu ? Chàng ta không bên cạnh nàng sao?” Nàng ta to mắt nhìn Kỳ Vy, như hễ sắp mắn cho An Phong một trận vì tội bỏ bê “ vợ con”.
“ Tôi cũng không biết, khi tôi ngủ dậy, thì chẳng thấy anh ấy đâu cả… Có chuyện gì sao? “
“ Tôi có một tin không tốt từ Thiên Giới, nên mới vội vàng đến đây…” Nói đến đó, gương mặt Băng Châu thay đổi sắc thái biểu cảm, từ tươi như mùa xuân mà chuyển thành mùa đông lạnh giá buồn thảm.
“ Chuyện gì ? Cô có thể nói cho tôi biết được không ?” Kỳ Vỳ cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, như linh cảm của nó. Không ngờ chuyện này đến sớm hơn nó dự đoán, có phải chăng là một trong những lí do nó lo sợ nhất đó chính là Thiên Đế đã biết chuyện nó trốn xuống Hạ Giới ?
Nhận ra đôi chân mày chau lại của Kỳ Vy, Băng Châu lên tiếng
“ Ta nghĩ là không đến nỗi xấu như nàng nghĩ đâu Thái Tử Phi. Nếu biết tùy cơ ứng biến, thì mọi thứ có thể tránh được mà…” Băng Châu đi đến ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vy, đặt tay lên vai trấn an nó.
“ Vậy nàng hãy nói xem, là chuyện gì mà khiến nàng vội vàng đến đây như vậy?” ánh mắt Kỳ Vy vẫn luôn nhìn về bức tường trắng trước mặt.
Băng Châu định mở miệng nói thì chợt có tiếng động của cánh cửa phòng, hình như có ai đó sắp bước vào, cả hai như bị cái tiếng động nho nhỏ ấy thu hút hết cả ánh mắt lẫn hồn vía. Bốn con mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa, hồi hộp chờ đợi ai đang ở ngoài kia. Tất nhiên cả hai đều nghĩ đến đó chính là An Phong.
Cánh cửa mở toanh ra, cô bé em họ của Kỳ Vy chạy nhanh đến chỗ chị của mình
“ Chị…” “ Mau! Mau đến đây…”
Tiếng gọi vọng ra từ bóng đêm vang lên trong tai Kỳ Vy, vang dội như bắt nguồn từ địa ngục
Kỳ Vy vẫn đang nằm ngủ trên giường…
“ Đến đây giải cứu cho bạn của ngươi, hãy mau đến đây! Nếu như ngươi không muốn cô ta mãi mãi biến mất “
“ Dương Tuyết Ni! Cô sắp chết đến nơi rồi! Hãy cầu nguyện rằng bạn của cô sẽ đến đây…” Tiếng nói đáng sợ ấy bắt đầu cười to, một nụ cười đáng sợ.
Kỳ Vy đang nằm trên giường ngủ, 12h30 khuya.
Một đêm không trăng, u tối và mịt mù, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Miệng nó lẩm bẩm như nói gì đó
“ Không! Thả cô ấy ra, ngươi không được làm hại cô ấy!”
“ Nếu ngươi muốn ta tha mạng cho cô ta, thì hãy đến đây… Góc cây phía sau nhà của ngươi… Nhanh lên! Chỉ mình ngươi thôi, chỉ có ngươi mới cứu được cô ta”
Kỳ Vy bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, nó lại tiếp tục gặp ác mộng. Thật không dễ chịu tí nào, nó không biết có nên tin giấc mơ này hay không. Nhưng nó đáng sợ quá, nỗi sợ ấy vẫn còn nguyên trong tâm trí nó. Nó quay sang bên cạnh, An Phong đang nằm đó, nằm bên cạnh nó, chàng có vẻ vô cùng mệt mỏi vì đã quá lo lắng cho nó.
Nó khẽ nhìn chàng bằng ánh mắt âu yếm, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy gương mặt chàng khi ngủ, trông chàng đẹp một cách hiền hòa, đôi chân mày không chau lại như lúc nó vẫn thấy lúc chàng giận dõi.
Chàng vẫn để mái tóc dài ấy, tóc chàng đẹp như một dãy lụa nhung huyền trãi dài, gương mặt chàng mang một nét đẹp mà tất cả các Thiên Thần khác không ai có thể sánh bằng, nó chắc rằng ở Hạ Giới này làm sao có ai có được gương mặt đẹp như chàng, một vẻ đẹp khiến bao nhiêu cô gái phải rung động đến ngất đi. Nghĩ cũng lạ, sao nó không ngất đi khi nhìn thấy chàng nhĩ ? Rồi nó khẽ nheo mắt cười.
Rồi chợt nhớ đến giấc mơ ban nãy, chắc có lẽ nó nên đi một phen xem sao. Nó khẽ bước xuống giường. Và đến gốc cây sau nhà, càng tiến gần đến gốc cây đó, tim nó càng đập nhanh, thật sự chẳng thể điều khiển được cảm xúc nữa. Nó như quên mất cả thở, tiến gần đến.
Gốc cây to bằng vòng ôm của một người, nó vẫn lạnh lẽo không có gì khác biệt, trong lòng Kỳ Vy khẽ mừng thầm vì tất cả thì ra chỉ là giấc mơ, rất may là như thế.
Nó khẽ chạm vào thân cây để kiểm tra một lần nữa, bất chợt nó rút tay lại vì có cảm giác vô cùng lạ, như hễ thân cây vừa chuyển động.
Bất chợt thân cây bắt đầu chuyển động mạnh, nó khẽ lùi lại kinh hãi nhìn góc cây u ám đang cử động theo chiều hõm dần, từ từ lộ ra một cái hố to vừa một người chui vào.
Trong giây lát, Kỳ Vy như hóa đá vì kinh sợ những gì đang diễn ra. “Giấc mơ ấy… Tuyết Ni… “
Tất cả là do Vô Thần, hắn muốn gì ở nó? Cái tên không biết vô liêm sỉ này, thật ra đang dở trò gì đây?
Nó bước vào cái hố ấy, trong phút chốc Kỳ Vy bị lực hút của cái hố kéo xuống, quá hoảng sợ, nó la thất thanh.
Kỳ Vy ngã tự do không một mãng bám hay cái gì đỡ nó phía dưới.
An Phong giật mình tỉnh giấc, chàng vội quay sang thì chẳng thấy Kỳ Vy, chàng hoảng hốt chạy ra khỏi nhà, trong long hoài nghi đã có chuyện.
Kỳ Vy đang rơi tự do, nhưng chợt tốc độ rơi bắt đầu chậm lại, chậm lại, cuối cùng là dừng hẳn. Nó đang lơ lững giữa không gian.
Xung quanh nó là một màu đen vay quanh, chẳng thể nhìn thấy gì.
Chợt không biết từ đâu có một đống lửa to phực ra trước mắt nó, chỉ cách nó hai bước chân. Kỳ Vy to mắt:
“ Tốt lắm! Cô cũng biết có tình có nghĩa đấy.”
Từ đống lửa ấy, hiện lên từ từ hình dáng một người, rõ hơn chính là Vô Thần. Hắn đang đứng trong đám lửa ấy. Nói khác hơn là hắn được một ngọn lửa to bao trùm xung quanh cơ thể. Hắn không hề hấn gì, sao lại như vậy?