
hì cất tiếng hỏi.
“Làm phiền thím Hà rồi!” Đoan Mộc Mộc xách theo cháo tổ yến đi ra ngoài.
Cô đổi giầy, đang chuẩn bị ra cửa, liền nghe thấy điện thoại trong nhà
vang lên, thím Hà chạy tới nghe, sau đó nói, “Phu nhân, điện thoại tìm
cô!”
“Tôi?” Đoan Mộc Mộc sững sờ, đi trở về nghe điện thoại.
Âm thanh xa lạ truyền đến từ đầu kia điện thoại ––
“Xin chào, tôi là đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tối hôm qua nội thành
xảy ra một tai nạn giao thông nghiêm trọng, trong đó có một chiếc xe
hiệu là *** xe bị rơi xuống vách núi, trước mắt người bị thương đã đưa
đi bệnh viện, chúng tôi tra được chủ xe là Tô Hoa Nam…”
Cạch ––
Hộp giữ nhiệt trong tay Đoan Mộc Mộc rơi trên mặt đất, sau đó cô chẳng nghe vào cái gì!
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao Tô Hoa Nam bị tai nạn xe cộ?
Đoan Mộc Mộc chạy tới bệnh viện thì Lãnh An Thần cũng ngồi xe lăn chờ ở cửa
phòng mổ, lần đầu tiên anh chủ động mở miệng nói chuyện với cô, “Cô đừng khóc, không giúp được gì cho chú ta đâu.”
Mặc dù là lời lạnh
lẽo, nhưng ít nhất anh đã bắt đầu để ý mình, Đoan Mộc Mộc nhẫn nhịn bi
thương, cùng anh một chỗ lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Ba giờ sau.
Bác sĩ đi ra từ trong phòng giải phẫu, gương mặt nặng nề, chỉ nói một câu, “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
Bịch!
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trời đất trước mắt vụt qua, cả người cô cũng mềm nhũn.
Một tuần lễ đã qua, Đoan Mộc Mộc vẫn không thể tiếp nhận được tin Tô Hoa
Nam đã chết, cô luôn ngẩn người, một mình ngẩn người nhìn bầu trời.
Ngoài phòng bệnh, bốn đôi mắt nhìn chằm chằm cô đờ đẫn trong phòng bệnh, mỗi
người có tâm tư riêng, Tần Quỳnh nhìn Lãnh An Thần, mắt phượng thu lại,
nhẹ nhàng mà nói ra, “Em nghe nói Tô Hoa Nam hình như là mối tình đầu
của cô ta, cũng khó trách cô ta đau lòng như thế.”
Lãnh An Thần
không nói lời nào, ngón tay buông xuống đã từ từ buộc chặt, chẳng biết
tại sao, nghe thế thì trong lòng anh cực kỳ căm tức, thậm chí là phiền
não.
“An Thần, anh đừng đứng lâu, bác sĩ nói hiện tại thân thể
anh vẫn chưa khỏe, em đỡ anh đi về nghỉ ngơi nhé!” Tần Quỳnh thấy sắc
mặt anh âm trầm, biết mục đích của mình đã đạt được.
Lãnh An Thần nghỉ ngơi một tháng ở trong bệnh viện, mà Đoan Mộc Mộc bởi vì sinh non
hơn nữa chịu đả kích Tô Hoa Nam qua đời, cũng vẫn ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, nhưng cô và Lãnh An Thần trao đổi giới hạn vào một ngày anh tỉnh
lại, còn có ngày Tô Hoa Nam cấp cứu.
“An Thần, anh muốn ăn cái
gì, em bảo người làm trong nhà đưa tới cho anh” Mấy ngày này, Lãnh An
Thần đều do Tần Quỳnh chăm sóc, cô ta nghiễm nhiên thành nửa nữ chủ nhân nhà họ Lãnh.
“Không cần” Lãnh An Thần ngắt lời cô ta, “Anh muốn về nhà!”
Tần Quỳnh sững sờ, “An Thần, thân thể của anh…”
“Thân thể của anh tự anh rõ ràng” Lãnh An Thần ngắt lời cô ta, sau đó lại
nói, “Chẳng lẽ em hi vọng anh ở trong bệnh viện cả đời?”
Một câu nói làm Tần Quỳnh nghẹn không nói được lời nào, cô ta chỉ có thể theo mệnh lệnh của anh gọi Đỗ Vấn tới.
“Đón phu nhân về” Đỗ Vấn tới, Lãnh An Thần mở miệng nói một câu, ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tần Quỳnh.
“An Thần, làm sao anh đón cô ta xuất viện?” Tần Quỳnh luống cuống, không nhịn được hỏi.
Anh nhìn hướng cô ta, “Không thể đón sao? Bây giờ trên danh nghĩa cô ấy là vợ anh!”
Đỗ Vấn nhìn sắc mặt Tần Quỳnh trướng thành gan heo, tâm tình thật tốt,
trong khoảng thời gian này nhìn bộ dạng của Tần Quỳnh, anh ta cực kỳ
não, chỉ là không thể nói, bây giờ nghe Lãnh An Thần mở miệng, vội vàng
phụ họa, “Tổng tài nói rất đúng, tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho phu nhân ngay bây giờ.”
Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần cùng nhau về
nhà, bọn họ vừa vào cửa nhà, thím Hà liền dẫn người giúp việc ra nghênh
tiếp, hơn nữa mở miệng kêu một tiếng tiên sinh phu nhân, Lãnh An Thần
hiển nhiên vô cùng không thích ứng với tất cả, chân mày nhíu thật chặt.
Cái nhà này anh sống nhiều năm, anh cũng không xa lạ, nhưng khi nhìn người
làm nữ chăm sóc như lúc mới sinh khiến anh cực kỳ không vui, “Các người
không cần phải để ý đến tôi…tôi muốn ở một mình” Anh nói ra những lời
này, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, một mình lên lầu.
Lầu
hai, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt tất cả đều xa lạ so với trong trí nhớ, rèm cửa sổ trước xanh đậm xen lẫn hiện tại biến thành màu
nhạt, mang theo ấm áp của con gái.
Trong phòng tắm, mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ đặt ở bồn rửa mặt, trong tủ quần áo càng treo đủ loại
quần áo của phụ nữ, từ nội y đến thứ khác, mỗi một dạng đều xa hoa lại
hào phóng, hơn nữa đều là phong cách anh thích.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt Đoan Mộc Mộc, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết cô
gái kia thật sự là vợ anh, trải qua mấy ngày nay, anh và cô mặc dù giống như hai khối băng, nhưng tim của anh có lẽ đã từ từ đón nhận sự thật
này.
Chỉ là, anh không hiểu mình rõ ràng yêu Tần Quỳnh, làm sao có thể cưới cô chứ? Nếu như nói cõi đời này, trừ Đỗ Vấn thì người còn có thể khiến Lãnh An Thần tin tưởng vậy cũng chỉ có Lãnh Ngọc Thù, anh bấm điện thoại của cô.
“Anh, anh tìm em?” Âm thanh vui sướng xuyên qua làn sóng điện truyền đến.
K