
nhếch nhác của mình liền dừng bước.
Nhìn bóng lưng Sở Nhan biến mất ở ngoài cửa, anh vô lực rủ xuống ngồi trên
đất, ôm đầu lòng tràn đầy hối hận, rốt cuộc ý thức được rất rõ ràng….
Lần này, anh và Nhan Nhan là thật sự kết thúc rồi, sự ham vui nhất thời của anh, rốt cuộc đã giết chết tình yêu cùng tương lai của anh và Nhan
Nhan.
* * *
Sở Nhan đi trên đường lớn Đài Bắc, gió đêm lạnh lẽo
thổi lất phất làm lạnh những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt của
cô, nhưng không làm nguôi đi sự buồn bã cũng nổi đau tràn đầy trong lòng cô.
Đêm, càng lúc càng khuya, nhưng trên đường vẫn là cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa không đổi.
Thành phố xinh đẹp này vào đêm Giáng sinh, tràn đầy những màu sắc sinh động
khác nhau, chỉ có mình cô lại đắm chìm trong một màu tím u buồn.
Quen với Chí Kiệt được ba năm, vốn tưởng rằng sẽ giống như các nàng công
chúa trong câu chuyện cổ tích, sẽ được hạnh phúc mãi mãi, có ai ngờ phía cuối con đường này, lại không có ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mà chỉ có màu sắc u ám vô tận cùng sự phản bội đau lòng!
Đi đến đầu đường
đông nghịt người, cô bước chân chậm lại, suy nghĩ xem mình nên đi đâu,
lại thất vọng phát hiện, mình không có chỗ nào để đi. . . . . .
Đêm giáng sinh vốn là đêm của hạnh phúc, nhưng cũng chính trong đêm Giáng sinh cô lại mất đi tất cả hạnh phúc.
Chuyện này mới châm chọc làm sao?
Hai chân cô dần dần nhức mỏi kháng nghị không muốn đi tiếp, dừng bước lại,
cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình dừng ở trước một quán cà phê.
Quán cà phê này có một cái tên rất đặc biệt "Cây tầm gửi" .
Trên khung cửa quán của cà phê, treo một vòng cây có những quả nhỏ màu đỏ.
Cô đứng nhìn kinh ngạc, hoảng hốt nhớ lại không biết là ai nói với cô, nếu như một cô gái chưa cưới dưới nhành tầm gửi trong đêm giàng sinh trao
một nụ hôn, nhành tầm gửi sẽ mang đến cho cô tình yêu cùng may mắn!
Thật là buồn cười! Cô vừa mới thất tình, tìm đâu ra người vì cô mà trao nụ hôn, vì cô mà mang đến tình yêu cùng may mắn?
Hơn nữa, tình yêu cùng hạnh phúc của cô trong tối nay cũng đã biến mất tất cả rồi.
Thôi, không có tình yêu cũng sẽ không chết, không phải sao?
Coi như chỉ có một mình cô; cô một mình cũng có thể sống thật tốt, đêm Giáng sinh không có người nào là không may mắn .
Cho nên, cô muốn tỉnh lại, cô muốn buông thả!
Nhưng vẫn không được. . . . . .
Thở dài, cô tịch mịch xoay người, lại chợt đụng phải một lồng ngực cứng rắn ấm áp.
Một đôi cánh tay cứng như thép ôm lấy eo cô, hơi thở đàn ông mãnh liệt xông thẳng vào mũi.
Sở Nhan chuông báo động trong lòng chợt vang lên, suy nghĩ đầu tiên chính
là: xong rồi, nhất định là gặp gỡ phải sắc lang rồi ! •
Không thể
nào, mới vừa thất tình liền gặp gỡ một tên háo sắc, hơn nữa còn là ngay
trong đêm Giáng Sinh đêm mà mọi người đều mặc sức vui chơi, Thượng Đế
đối với cô không phải quá tốt sao?
Trong lòng vừa mới cầu mong có thể tìm được người hôn cô, ngay lập tức Thượng Đế liền đáp ứng lời cầu
nguyện của cô, lập tức phái người đàn ông này đến cho cô tình yêu cùng
hạnh phúc?
Nhưng cô không cần a! Cô chưa bao giờ là loại phụ nữ tùy
tiện. Yêu Chí Kiệt đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chỉ là dừng lại ở
giai đoạn hôn!
Há to miệng, vừa muốn mở miệng hô cứu mạng, khuôn mặt
đàn ông đã đáp xuống, một đôi mắt chói lọi như ngọc dạ minh châu, trong
đêm tối, lóe ánh sáng nhàn nhạt xâm lược cùng hài hước.
Thượng Đế ơi, tên háo sắc này dáng dấp còn vô cùng quyến rũ, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn
có thể thấy rõ ngũ quan xinh xắn của hắn, mái tóc hơi xốc xếch, trên
người tản mát ra hơi thở nhàn nhạt cuốn hút.
Trong lúc mê muội, Sở
Nhan cảm giác một bàn tay ôm lấy mặt của cô, trước lúc cô kịp có bất kỳ
phản ứng, hôn lên cánh môi khẽ mở của cô.
Tên háo sắc triền miên hôn
mút môi cô với muôn hình vạn trạng cách, một bàn tay êm ái lại kiên cố
ôm lấy mặt của cô, ngón tay cái lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Một tay kia nhẹ nhàng dọc theo bả vai mảnh khảnh của cô, sống lưng, một
đường vuốt ve tỉ mỉ, đi tới chiếc hông nhỏ thon gọn, vuốt ve một lúc,
cuối cùng trượt đến cặp mong xinh đẹp căng tròn của cô, hơi làm áp lực
lực, làm cho cô không tự chủ hướng anh dán tới.
Thành thật mà nói,
đây không phải là nụ hôn đầu của cô, nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất
đồng so với trước kia, vì vậy người đàn ông này càng thêm kiên trì, càng dùng kỷ xảo, lại hiểu rõ vô cùng làm cách nào khiến cho cô gái trong
ngực, chìm đắm trong việc môi lưỡi trêu đùa thân mật.
Suy nghĩ trong
đầu Sở Nhan rối loạn, tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng khước từ đẩy
vào lồng ngực cứng như thép của tên háo sắc, dưới chân vẫn không quên
hung hăng đạp chân của hắn. Đáng tiếc tối nay cô quên mang giày cao gót, không thể tạo thành lực sát thương tốt nhất.
Sự phản kích mãnh liệt
của Sở Nhan hiển nhiên đối với sự xâm phạm của tên háo sắc, đã đạt đến
trình độ cao thâm không gây nên bất cứ sự ảnh hưởng nào, hắn đưa ra một
cánh tay, đem hai tay cô giữ chặt ở sau lưng, ngăn sự quấy nhiều của cô
lại, dễ dàng giúp hắn xâm nhập.
Sự tiếp xúc thân mật của hai người
trong mắt nhì