
h, một vòng ánh sáng nhàn nhạt vây quanh
anh, làm cho cả người anh tản ra hơi thở khiến người khác không dám tới
gần.
Theo dõi bóng lưng anh, cô chần chờ có nên hay không mở miệng quấy rầy sự trầm tư của anh.
Một hồi lâu, cô đi tới trước bàn, mở miệng nói: "Phó Tổng giám đốc ngài khỏe chứ, tôi tới phỏng vấn . . . .
Khi vị kia Phó Tổng giám đốc chậm rãi xoay người lại, nhất thời tất cả
những lời đã đến trên miệng trong một khắc kia, tất cả nghẹn ở cổ họng
Sở Nhan, không thốt ra được một chữ.
Anh ta là. . . . . .
Trác Dương nhàn nhạt cười, thả ra hơi thở trời sanh ưu nhã.
"Sở tiểu thư, cô mạnh khỏe."
Sở Nhan bộ mặt đỏ lên, sững sờ ở tại chỗ.
"Anh. . . . . . Anh chính là Phó Tổng giám đốc Tinh Áo?"
Nụ cười trên mặt Trác Dương sâu hơn.
"Sở tiểu thư có ý kiến gì?" Anh ngồi vào trong chiếc ghế bọc da, cách một khoản rộng của bàn làm việc nhìn thẳng vào mắt cô.
Sở Nhan rũ mắt xuống, hít sâu một cái, liền muốn xoay người rời đi.
Nếu là sớm biết Tinh Áo là công ty nhà anh ta, dù là đại kiệu tám người tới xin cô, cô cũng sẽ không bước vào nơi này một bước.
Thấy cô muốn đi, Trác Dương nhanh chóng toát ra một câu khiêu khích vô cùng: "Tôi bỏ ra năm trăm vạn, mua cô!"
Anh đang nói ngôn ngử của nước nào à? Tại sao cô nghe không hiểu?
Không quay đầu lại, cô đứng tại chỗ. Nhưng giọng nói của anh tiếp tục truyền đến trong tai, muốn không nghe cũng không được.
"Tôi đã điều tra qua rồi, ch cô cần năm trăm vạn trả tiền nợ ngân hàng ngầm, tôi có thể cho cô năm trăm vạn, điều kiện là —— cô! Tôi muốn cô làm
người phụ nữ của tôi."
Đêm hôm đó sau khi chia tay cô, anh mướn thám
tử tư tìm kiếm cô, cũng thuận tiện tìm hiểu tình trạng nhà cô, biết khốn cảnh của Sở gia.
Cho nên lệnh triệu tập tới Tinh Áo của cô, cũng là anh âm thầm an bài, một tay thúc đẩy.
Ai kêu cô có một người bạn học đại học, vừa lúc lại đang ở trong công ty Tinh Áo kiếm cơm ăn?
Một câu nói của anh, sẽ làm cho cô gái kia không hề áy náy đem Sở Nhan bán
đi. Cô ta chẳng những hao hết môi lưỡi đem Sở Nhan đưa vào Tinh Áo hưởng ứng lệnh triệu tập, còn miễn phí phụ tặng rất nhiều bí mật riêng tư về
Sở Nhan!
Quả thật chính mình nghe cũng không thể tin được! Sở Nhan
bỗng nhiên xoay người, trong đôi mắt to xinh đẹp dấy lên phẩn nộ hừng
hực.
Anh ta coi cô là cái gì? Một sản phần trên thương trường tùy hứng cho người ta kêu giá bán đấu giá sao?
Năm trăm vạn, mà có thể tùy ý mua cô, chà đạp tôn nghiêm của cô? Anh ta nghĩ anh ta là ai?
Mặc dù cô nghèo, nhưng nghèo cũng có chí khí của nghèo!
Nếu cô thật hám làm giàu như vậy, đại khái có thể quay đầu lại đi tìm Lâm
Chí Kiệt, tối thiểu cũng chỉ là hy sinh một chút kiêu ngạo mà thôi, cần
chị phải đứng ở chỗ này, để cho anh vũ nhục tự ái của cô?
Chưa bao giờ bị người lần đầu gặp mặt khơi lên tức giận không kiềm được, cô hướng về phía anh rống lớn xả hết cơn tức giận.
"Tại sao anh lại điều tra tôi? Có tiền là lớn lắm sao? Anh nghe kỹ cho tôi,
tôi hiện tại nói cho anh biết, đừng tưởng rằng có tiền thì cái gì cũng
có thể dễ dàng mua được, có rất nhiều đồ cho dù có tiền cũng không mua
được. Đừng nói năm trăm vạn, chính là năm ngàn vạn, năm tỷ, tôi Sở Nhan
cũng không cần! Nghe rõ chưa?"
Rống xong, Sở Nhan chỉ cảm thấy nói ra được thật sảng khoái. Nặng nề hừ lạnh —— một tiếng, xoay người rời đi.
Tốt! Trác Dương khóe miệng nâng lên một chút ý cười, không khỏi vì sự kiêu ngạo của cô mà vỗ tay.
"Sở tiểu thư, tôi thu hồi đề nghị vừa mới rồi , OK? Cô đến Tinh Áo, không
phải tới hưởng ứng lệnh triệu tập làm thư ký phụ tá cho tôi sao? Còn
chưa có lấy được câu trả lời của tôi, sao lại vội vã rời đi?"
Giọng nói của anh vang lên ở sau lưng cô, mang theo mùi vị hấp dẫn mãnh liệt.
Sở Nhan đứng tại chỗ, cắn răng, buồn bực nói: "Đừng nói với tôi anh lại độ lượng lớn như vậy, chịu cho tôi làm thư ký phụ tá của anh!"
"Tại sao không? Nguyên tắc của Tinh Áo chúng ta, luôn luôn là trọng dụng người
tài, nếu cô có năng lực. Bỏ qua vấn đề riêng của chúng ta không nói, cô
có năng lực, tại sao tôi lại không nhận cô? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi là
một người lấy việc công trả thù tư sao?"
Đột nhiên xoay người lại, bộ mặt Sở Nhan không dám tin.
"Anh thật muốn nhận tôi?" Cô trợn to tròn mắt hỏi anh.
"Dĩ nhiên, trừ phi cô cho là mình không có năng lực đảm nhiệm phần công tác này, tự động buông tha, vậy thì lại là chuyện khác." Trác Dương nhíu
mày nhìn cô.
Lòng háo thắng bị anh kích thích, Sở Nhan cằm hơi nhọn
vểnh lên thật cao ."Ai nói tôi không có năng lực? Tôi nhất định sẽ đảm
nhiệm thật tốt, anh chờ mà xem."
Trác Dương cười, "Tốt lắm, tôi sẽ chóng mắt mong chờ."
"Nhưng đầu tiên nói trước, tôi chỉ là làm thư ký phụ tá của anh, anh không
được có bất kỳ hành động không tôn trọng nào với tôi, nếu không, tôi lập tức từ chức." Cô vội vã cộng thêm phần ngoại lệ, chỉ sợ anh còn có cái ý đồ bất lương khác.
"Yên tâm, tôi không phải như cô tưởng là một kẻ
khó chịu, lại nói tôi không có thói quen miễn cưỡng người khác, trừ phi
bản thân cô nguyện ý, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đụng một sợi tóc
của cô." Anh