
ó lẽ mẹ muốn tìm
bằng chứng gì đó. Tôi cười thầm trong bụng: May mà mình thông minh, cuốn nhật
lý đã đã khoá chặt và luôn ở trong ba lô.
“Mày còn dám vác mặt về
đây cơ à? Mày làm cái trò gì ở trường hả? Điểm thi thấp như thế, đầu óc mày có
phải là bã đậu không?” Mẹ vừa nói, vừa lấy tay day vào đầu tôi.
Tôi cúi gằm mặt, vừa giơ
chiếc ba lô lên đỡ đòn tấn công của mẹ, vừa lùi dần về phía sau để trốn.
Kết quả là ngón tay mẹ bị
đập mạnh vào chiếc khoá ba lô của tôi. Mẹ kêu lên một tiếng rồi ngay lập tức
chạy ra ngoài hành lang lấy roi.
Đã lâu lắm rồi, mẹ không
dùng roi đánh tôi. Tôi đã từng có lần một mình đứng ngoài ban công, vô cùng đắc
ý nói với chiếc roi rằng: “Roi yêu quý, từ giờ mày có thể nằm yên nghỉ được
rồi.” Vậy mà không ngờ hôm nay mẹ dùng lại vũ khí này.
Khi mẹ vừa giơ chiếc roi
lên cao chuẩn bị đánh vào người, tôi cảm thấy cô cùng tức giận, không thể khống
chế được cảm xúc của mình nữa.
Đúng là ngày trước còn
bé, mẹ có thể đánh con, mắng con, bắt con quỳ xuống rồi lấy roi đánh con được.
Còn bây giờ, con đã mười sáu tuổi rồi, con đã lớn rồi, con đã biết thích bạn
trai rồi, vậy mà mẹ vẫn đối xử với con như vậy, coi con như súc vật, muốn đánh
thì đánh, muốn chửi thì chửi, Con nói cho mẹ biết con không sợ mẹ. Trên thế
giới này ngoài mẹ ra không phải là con không có quan hệ với ai khác nhé.
Mẹ cầm lấy chiếc roi chỉ
vào tôi nói: “Mày dám đánh lại à? Dám lấy bao lô đánh tao à?”
Nghe thấy mẹ đổ oan cho
mình, rồi nghĩ lại những câu trước đó, tôi càng bị kích động, xông lên phía
trước giành lấy chiếc roi ở trên tay mẹ, chỉ vào bà, nói: “Con nói cho mẹ biết,
hôm nay mẹ đối xử với con như thế này, đợi đến lúc mẹ già không ai nuôi, không
ai chăm sóc thì mẹ đừng ân hận! Đến lúc đó con sẽ trả lại mẹ gấp mấy lần thế
này.”
Mẹ bỗng lặng người đi,
đứng đờ ra nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ném chíêc roi xuống
đất, trở vè phòng của mình, đóng cửa đến “sầm” một cái, vớ lấy chiếc Walkman và
tai nghe - chắc chắn mẹ sẽ chửi mắng không dứt, tôi bèn nhét phone vào tai.
Một bài hát tiếng Anh. Mẹ
tôi không cho tôi nghe nhạc quốc t ế.
Chẳng nhẽ mẹ lại không
đập cửa phòng tôi để mắng chửi tôi sao? Tôi tháo tai nghe ra. Bên ngoài vô cùng
yên tĩnh. Đúng là chuyện long trời lở đất, sao mẹ tôi lại đột nhiên im bặt nhỉ?
Mẹ không mắng tôi nhưng
ngược lại, tôi cảm thấy vô cùng bất an, lo lắng liệu những câu nói lúc nãy của
tôi có quá tuyệt tình, quá ác không, không biết có làm đau lòng mẹ không?
Từ trước tới giờ, tôi đều
rất nghe lời, trước mặt mẹ, tôi là một con cừu non luôn bị đánh đập và chửi
mắng.
Hồi bé, hễ mẹ đánh mắng
là tôi khóc. Vì sợ tiếng khóc của tôi quá to sẽ làm hàng xóm chê cười, bà luôn
doạ sẽ cho tôi chết ngạt nếu tôi còn tiếp tục khóc. Thế là tôi sợ liền nín khóc
ngay. Và đến tận bây giờ tôi vẫn có thói quen âm thầm khóc, và không phát ra
thành tiếng. Sau này dần dần tôi đã quen với cách dạy dỗ của mẹ nên không có
những hành động chống cự nữa. Nhưng cũng từ đó, tôi trở nên chán đời và lạnh
nhạt. Mặc cho mẹ mắng thế nào, nói thế nào đi nữa tôi cũng không hề cãi lại, mà
đúng hơn chẳng buồn cãi lại. Bởi vì tôi biết tôi có nó gì cũng chẳng có ý nghĩa
gì. Tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì. “Con nói cho mẹ biết, hôm nay mẹ đối xử với
con như thế này, đợi đến lúc mẹ già không ai nuôi, không ai chăm sóc thì mẹ
đừng ân hận! Đến lúc đó con sẽ trả lại mẹ gấp mấy lần thế này” là câu nói cay
nghiệt đầu tiên tôi nói với mẹ tôi.
Ngoài cửa không có động
tĩnh gì, bồng nhiên tôi bỗng thấy hơi lo lo. Do dự một hồi, tôi nhẹ nhàng mở
cửa hé nhìn ra ngoài. Tôi thấy mẹ đang ngồi ngả người trên ghế salon. Chiếc
khăn mặt che kín đôi mắt. Lúc mẹ bỏ khăn mặt ra, tôi thấy đôi mắt bà đỏ hoe,
nước mắt lưng tròng theo khoé mắt chảy xuống mặt để lại từng vệt ướt. Thấy vậy,
mẹ vội lấy khăn che mắt, hai tay ôm lấy mặt.
Trong phút chốc tôi bõng
thấy lòng mình chùng xuống, sống mũi cay cay. Trong mắt tôi, mẹ là người phụ nữ
mạnh mẽ nhất. Từ bé đến lớn, tôi chỉ nhìn thấy mẹ tôi luôn tỏ ra kiêu hãnh với
tất cả mọi người, trải qua bao nhiêu việc, ly hôn, thất nghiệp, cuộc sống nghèo
khổ, bị người ta lừa mất tiền, tôi cũng chưa bao giờ thấy mẹ khóc. Thế nhưng,
lúc này, mẹ đang khóc. Mắt tôi cũng đỏ ngầu. Trong đầu tôi đang tự hỏi không
biết có nên chạy ra xin lỗi mẹ hay không?
Đột nhiên, mẹ quay mặt về
phía phòng tôi.
Mẹ phát hiện ra tôi đang
nhòm qua khe cửa. Tôi vẫn còn chưa quyết định khi đi ra là sẽ đóng cửa hay chạy
luôn ra ngoài xin lỗi mẹ thì mẹ đã xông vào, lôi tôi ra, đẩy tôi ngã xuống sàn.
Sau đó lấy khăn mặt ướt đẫm nước mắt quất vào tay, vào lưng tôi. Tôi nhắm mắt
lại, dùng tay che mặt để tránh bị đánh vào mặt sợ dung nhan bị huỷ hoại. Bên
tai lúc này chỉ nghe thấy tiếng chiếc khăn quất vào lưng. Tôi đau đến nỗi không
thể kêu lên được câu nào.
“Hôm nay tao phải đánh
chết mày! Tao nuôi mày có lợi gì cơ chứ? Nuôi một con lợn còn có thể bán đi lấy
tiền, nuôi một con chó còn biết vẫy đuôi, còn nuôi một đứa như mày chỉ biết
chọc tao tức phát điên!” Mẹ vừa mắng vừa vung tay lê