XtGem Forum catalog
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322880

Bình chọn: 9.00/10/288 lượt.

hăng bằng đó liền choàng tay ôm lấy cổ An Lương theo phản

xạ có điều kiện, kêu lên một tiếng "A" thất thanh.

Alawn nghe thấy tiếng kêu của tôi, liền quay đầu lại, vừa hay nhìn

thấy cảnh An Lương đang ôm tôi, còn tôi đang níu vào cổ cậu

ấy.

Cậu ấy chằm chằm nhìn tôi, ánh mặt chuyển từ thâm trầm sang lạnh

lùng. Từ lồng ngực đang không ngừng nhô lên hạ xuống của Alawn, tôi

có thể tưởng tượng được cậu ấy đang cố hít thở thật sâu.

Nhưng cậu ấy vẫn không nói gì, sầm mặt lại rồi đi tiếp.

An Lương cương quyết đòi cõng tôi lên núi, tôi nói mình không sao,

có thể tự đi được nhưng cậu ấy nhất định không nghe, dứt khoát xốc

tôi lên lưng.

Đám bạn học, có người nhìn chúng tôi cười nồng nhiệt, có người lại

vô cùng ngưỡng mộ, nói rằng tình cảm của cặp đôi này thật sâu sắc.

An Lương không nói gì, chỉ cõng tôi trên lưng đi về trước, không

chịu tụt lại phía sau một chút nào.

Alawn bắt đầu trở nên trầm ngâm. Có người nói chuyện với cậu ấy,

hét gọi mãi mà cậu ấy vẫn không nghe thấy, bộ dạng như một người

mất hồn. Có người cảm thấy bầu không khí có phần khác lạ, hết nhìn

tôi, lại quay sang nhìn Alawn, uổng công dò đoán xem liệu đây có

phải là mối tình tay ba như lời đồn thổi không. Alawn không đợi

người tò mò kia tìm ra được đáp án, đã lôi điện thoại di động trong

túi ra, gọi cho bạn gái: "Đình Nhi, đã đến rồi à? Em ăn cơm chưa?

Ngoan ngoãn đợi anh nhé, anh sắp tới rồi đây. Ừm... được, anh sẽ

cẩn thận... Ha ha, anh là ai cơ chứ, leo những loại núi kiểu như

thế này đối với anh chỉ là chuyện vặt vãnh!".

Trái tim tôi lại được một phen đau nhói. Sao lại buốt đến thế. Tôi

nằng nặc đòi An Lương thả tôi xuống nhưng cậu ấy vẫn không đồng ý.

Cuối cùng, dường như An Lương đã thấm mệt rồi, mới chịu buông tôi

ra, nhưng lập tức quay sang đỡ tôi, giống như một con thú đang canh

giữ thức ăn, đối với một miếng thịt ngay cạnh miệng, lúc nào cũng

hết sức cẩn trọng, như thể chỉ cần chớp mắt một cái, miếng thịt đó

sẽ bị một con thú dữ khác cướp mất. Thật giống với Alawn hồi

đó.

Cả đội rầm rộ leo lên đỉnh núi. Khi sắp lên tới đỉnh, có vẻ mọi

người đều đã rất mệt mỏi, không còn ai buồn nói chuyện, tất cả đều

cố giữ sức lực, phả ra những hơi thở nặng nề, cố gắng đi về phía

trước, động viên bản thân kiên trì đến phút cuối cùng.

Alawn bị nhóm bạn đi trước chắn mất đường, không hiểu sao lại tụt

lại đi ngang phía bên trái tôi. Còn bên phải tôi là An Lương.

Tôi bị kẹp ở giữa. Bàn tay đang nắm lấy tay tôi của An Lương đang

cố gắng để kéo tôi sát về phía cậu ấy. Trong rừng rậm ẩm ướt, bàn

chân tôi trơn trượt một cái, "Ai ya" một tiếng, suýt nữa thì ngã

nhào. Alawn thuận thế nắm tay trái tôi, giữ cho tôi đứng

vững.

Chỉ một cái nắm tay khe khẽ thôi, tôi đã cảm nhận được lòng bàn tay

ấm nóng của cậu ấy, dày dặn mà to lớn. Tôi hạ giọng khe khẽ nói một

câu cảm ơn.

Cậu ấy giả vờ như không nghe thấy, buông tôi ra rồi đi tiếp.

An Lương nói: "Lạc Lạc, đường núi khó đi quá, để tớ cõng cậu nhé."

Còn chưa kịp trả lời, tôi đã lại yên vị trên lưng của An Lương

rồi.

Lúc đó liền nghe thấy một tiếng "hừ" lạnh lùng của Alawn. Cậu ấy

rảo chân đuổi kịp nhóm người đi phía trước.

Tôi hỏi An Lương, có phải cậu cố ý đối xử như vậy với tớ trước mặt

Alawn không. Mặc dù An Lương cao lớn lực lưỡng, nhưng cõng tôi trên

lưng lâu như vậy, lại phải leo trên đường núi, thế nào mà chẳng đến

lúc sức cùng lực kiệt. Nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết không chịu buông

tôi ra, hổn hển trả lời: "Tớ chỉ lo cậu mệt, không suy nghĩ nhiều

đến những chuyện khác".

Nằm rạp trên tấm lưng rộng lớn của An Lương, tôi cảm động vì tất cả

những gì cậu ấy đã làm cho tôi. Nhưng tôi lại không thể yên lòng

thư thái, không thể ngăn mình dõi theo hình bóng của Alawn, không

thể khống chế được trái tim đang run rẩy vì Alawn.

Đến buổi chiều, cuối cùng chúng tôi đã lên tới đỉnh núi.

Một cô gái đã đứng đợi trong gió núi từ rất lâu rồi. Cô ấy có một

đôi mắt trong sáng thuần khiết và má lúm đồng tiền xinh xinh, mái

tóc rất dài, rất mượt. Cơn đó núi thổi bay mái tóc của cô ấy, vài

sợi tóc còn vướng cả lên đôi môi đang mỉm cười nhè nhẹ. Quả là xinh

đẹp giống như cô gái trong bức ảnh mà năm ngoái tôi được nhìn thấy.

Đó chính là bạn gái của Alawn. Alawn gọi cô ấy là Đình Nhi. Cậu ấy

vượt lên trên, ôm cô ấy vào lòng, cởi áo khoác của mình khoác lên

người bạn gái, nói rằng lạnh như vậy, sao không mặc thêm áo vào,

đứng đây làm gì.

Cô gái ngước khuôn mặt thanh tú lên, chúm chím miệng nói đợi anh

mà. Sau đó bọn họ nhìn nhau, lãng quên tất thảy mọi thứ xung quay,

ngọt ngào tính tứ, trong mắt chỉ có hình ảnh của nhau.

Lần đầu tiên tôi chứng kiến Alawn dịu dàng với phụ nữ như vậy.

Trước đây, mặc dù nói rằng cậu ấy đối với tôi rất tốt, nhưng trong

lời nói thường mang theo chút đùa giỡn, chưa từng dịu dàng tựa nước

như vậy.

Tôi chỉ cảm nhận được cảm giác chua xót, từng đợt từng đợt chậm

rãi, không ngừng trào dâng trong lòng ngực, rồi tắc nghẹn lại khiến

tôi không thể hít thở được.

Cứ cố gắng không nhìn, nhưng lại không thể che được mắt mình.

An Lương đứng bê