Pair of Vintage Old School Fru
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322983

Bình chọn: 7.00/10/298 lượt.

t

trận nhừ tử, đánh đến nỗi mặt mũi sưng húp. Bọn anh chia tay nhau

như vậy đó." Đây có lẽ là lần đầu tiên An Lương nói một lúc nhiều

như vậy. Tôi dần dần cảm động, cảm động vì những câu chuyện phía

sau mà năm đó tôi không hề hay biết.

Tôi nói, sao anh không nói những chuyện đó với em sớm hơn.

An Lương nói: "Bởi vì anh phát hiện ra, trái tim của em không dành

cho anh. Anh không muốn khiến em khó xử. Nhưng anh cho rằng, em có

thể sẽ cần anh, nên anh đã xuất hiện".

Tôi vô cùng cảm động, giơ tay lên đấm cậu ấy: "Tại sao anh lại nói

với em muộn như vậy! Anh nói đi, anh còn chuyện gì giấu em, chưa

nói cho em biết không? Nói ra hết để em cảm động luôn một thể!" Tôi

vốn định che giấu cảm xúc của mình, cố ý hỏi như vậy, không ngờ An

Lương lại tiếp tục nói: "Còn có một chuyện nữa, đó là kỳ thi đại

học năm đó, thực ra anh đã đỗ vào trường Đại học B như mong ước,

nhưng khi anh biết được em học ở trường Đại học C, anh không đi

nữa, anh cũng ở lại học tại trường Đại học C".

Mức độ gây chấn động của chuyện này cũng không kém gì so với câu

chuyện trước, đây là chuyện đại sự liên quan đến công danh sự

nghiệp mà. Đại học B là mục tiêu theo đuổi suốt mười năm đèn sách

gian khổ của không biết bao nhiêu học sinh. Năm đó, người thân

thiết với tôi như Alawn cũng nỡ rời bỏ tôi để ra đi!

Đã biết là vì cậu ấy muốn được học chung trường đại học với tôi,

tôi vẫn ngây người ra hỏi: "Tại sao?".

"Anh muốn được ở bên em, chăm sóc cho em."

Giây phút ấy, tôi nhìn vào khuôn mặt An Lương, cuối cùng tôi đã tin

rằng, đối với một số người, tình yêu là chiếm hữu, nhưng tình yêu

của một số người khác là mênh mông trời biển, cô ấy vui vẻ thì bản

thân cũng vui vẻ, một khi đã cho đi là không cần báo đáp lại... Hóa

ra tình yêu của An Lương thật sự có thể vĩ đại như vậy.

"Được rồi, đây chính là những thứ em còn nợ anh." Cậu ấy bỗng trở

nên vô cùng ảm đạm, nói với tôi bằng một ngữ khí hụt hẫng mà tôi

chưa từng nghe, "Sau này anh không ở bên em nữa, em phải gìn giữ

sức khỏe".

"Anh đi đâu?" Vừa nghe cậu ấy nói muốn đi, tôi chợt cảm thấy lo

sợ.

"Anh không đi đâu cả, nhưng anh sẽ không đến tìm em nữa."

"Tại sao?"

"Bởi vì sự có mặt của anh chỉ khiến em thêm buồn bực, bởi vì anh

không thể mang lại hạnh phúc cho em." Cậu ấy mỉm cười ảm đạm, đưa

tay vuốt mái tóc tôi, "Sau này, em nhất định phải tìm được một

người đàn ông tốt, sống một cuộc sống thật hạnh phúc! Chỉ cần em

được hạnh phúc, anh sẽ cảm thấy vui vẻ. Còn việc sống với ai, có

phải là anh hay không, đều không có gì đặc biệt cả. Được rồi, chúng

ta xem phim thôi!".

An Lương không nói thêm gì nữa, chăm chú theo dõi lên màn

hình. ộ phim đó nói về cái gì, tôi không hề biết.

Đầu óc tôi vẫn đang suy nghĩ về những điều An Lương vừa nói, nghĩ

về những năm qua, cậu ấy đối tốt với tôi như thế nào. Còn tôi, vì

Alawn và Leo, đã hoàn toàn phớt lờ tấm lòng ấy.

Giờ đây, khi lần lượt nhớ lại từng điều một, nếu như tôi có thể

trân trọng, vậy thì đã hạnh phúc biết bao.

Xem phim xong, An Lương đưa tôi trở lại bệnh viện rồi rời đi. Cậu

ấy sắp đi rồi, tôi có cảm giác hoảng loạn một cách khó hiểu.

Năm năm quen biết, trong lòng tôi chỉ có một mình Alawn, còn giờ

đâu, An Lương - người đã luôn nằm ngoài tâm trí tôi đang từ từ rút

khỏi thế giới của tôi... Một cảm giác đau thương, lờ mờ, mang máng,

giống như con sóng ngoài biển khơi, cứ nhẹ nhàng từng đợt từng đợt

dội vào lồng ngực tôi.

Năm năm trôi đi mất, những bộ phim còn chưa xem hết ấy, có còn muốn

xem?

Những trang nhật ký còn chưa ghi hết, có còn muốn viết tiếp?

Những điều chưa nói ra, có còn muốn nhắc lại?

Những ngượng ngùng chưa kịp thu về, có còn muốn phơi bày trên khuôn

mặt?

Nụ hôn nảy nở trong lòng đã nhiều năm vẫn chưa thực hiện được, có

còn muốn nhắm mắt lại để hân hoan?

Còn bức ảnh đã ố vàng, còn chiếc lá rụng đã thành đất từ lâu. Năm

năm huy hoàng có cậu ấy bên cạnh làm bạn, hoặc là thời thanh xuân

ngớ ngẩn hay tội lỗi... còn cả bài hát mà khi xưa chúng tôi cùng

chạy nhảy ngân nga, cũng đều già cỗi đi cùng năm tháng rồi. Có đúng

vậy không?

Giờ đây cậu ấy muốn ra đi, những ngày tháng hồn nhiên trong sáng

cũng sắp kết thúc rồi ư, có đúng vậy không?

Tôi ngây người thẫn thờ, rồi túm lấy vạt áo của cậu ấy, hỏi: "Ngày

mai, anh thật sự không đến nữa ư?".

Cậu ấy lắc đầu.

Tôi lại hỏi, thế còn ngày kia. Giống như một đứa trẻ đang nằng nặc

đòi được ăn kẹo vậy.

Mắt An Lương đỏ ngầu, khom lưng xuống ôm lấy tôi, đưa tay vỗ vỗ

lưng tôi.

Giây phút ấy, một câu nói không cần thông qua đại não đã bật ngay

ra khỏi miệng, tôi vùi đầu vào lớp áo có mùi thơm thoang thoảng của

An Lương, nói: "Anh có thể cho em thời gian, để em quen biết lại

anh không?".

An Lương nhìn tôi ngạc nhiên không biết phải làm sao, giống như

đang nhìn một người kỳ quặc xa lạ.

Vẫn yên lặng.

Trái tim tôi trở nên ảm đạm. Nghĩ lại bản thân mình, sống chung với

Leo, hoan lạc với Alawn trên đỉnh núi, tôi còn mặt mũi nào hưởng

thụ tình yêu vĩ đại của An Lương nữa đây.

Từ trước tới giờ, chưa có giây phút nào tôi khát vọng khung cả