
không phục. “Điều đó chứng minh cô ấy yêu anh ư? Nếu yêu anh thật lòng thì sao cô
ấy lại… bỏ anh?”
Vương Thế Vĩ liền đáp với giọng rất cay cú: “Vì cô ta muốn chuyển về thành phố D đến
phát điên! Hừ, anh không tin gã kia sẽ lấy cô ta, thấy cô ta muốn đến thành phố D nên
người ta mới lấy trò này làm mồi dụ. Cứ chờ xem, sớm muộn gì thằng đó cũng đá cô ta,
rồi xem đến lúc đó cô ta khóc thế nào.”
Cô lo lắng hỏi: “Nếu ông Mạc đó bỏ cô ta thì liệu cô ta có quay lại tìm anh không?”
“Hừ, cô ta quay lại cũng chằng giải quyết được gì, dù có quỳ xuống xin anh, anh cũng
không bao giờ thèm.”
Thấy Vương Thế Vĩ nói quả quyết như vậy, cô đã yên tâm hơn rất nhiều nên tuyên bố:
“Em yêu ang rất thật lòng. Em sẽ không như cô ta đâu!”
“Haizz, chuyện này ai mà nói trước được? Hồi đầu cô ta chẳng thề thốt đủ điều còn gì.”
“Nhưng em không giống cô ta! Em đã nói là làm…”
“ Em chấp nhận về vùng này dạy học với anh ư ? ”
“ Dĩ nhiên là chấp nhận chứ ! ”
“ Bố mẹ em có đồng ý cho em về đây không ? ”
Việc này cô không chắc chắn nên cũng không dám nói bừa, nhưng cô rất tin vào mình. “
Bố mẹ em không đồng ý thì cũng giải quyết được gì ? Chân là của em chứ của ai ? ”
“ Tất nhiên chân là của em, nhưng nếu bố mẹ em… đe dọa, đòi cắt đứt quan hệ mẹ con
với em, hoặc mẹ em đòi… tìm đến cái chết thì… em làm thế nào ? ”
Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, nhưng cô biết bố mẹ cô không phải loại người như
thế. “ Anh cứ yên tâm, bố mẹ em đều là người rất thấu tình đạt lý, họ cũng mong em có
cuộc sống hạnh phúc, nếu em bảo với họ rằng chỉ khi được sống bên anh em mới hạnh
phúc thì chắc chắn họ sẽ không ngăn cản em đâu. ”
“ Anh chỉ mong em nghĩ sớm đến những tình huống này, không nên vì nổi hứng nhất
thời mà mấy ngày sau lại hối hận. Em hối hận thì chẳng vấn đề gì, phủi mông bỏ đi là
xong. Chỉ có anh là khổ, đầu tiên em tâng anh lên mây, sau đó lại đá xuống địa ngục,
lên voi xuống chó. Anh không muốn trải qua chuyện này thêm một lần nữa… ”
Nghe đến chữ “ thêm ” này mà cô thấy sởn gai ốc, điều này chẳng chứng tỏ Tông Gia
Anh cũng đã từng tâng anh lên mây đó sao ? Nhưng tình yêu của Tông Gia Anh làm sao
sánh được với cô ? Anh coi cô như Tông Gia Anh thì thực là… sỉ nhục cô quá !
Cô liền tuyên bố : “ Em không giống cô ta, em yêu anh chân thành, em sẽ không vì
chuyện chuyển về thành phố D mà bỏ anh đâu. ”
Anh lại ôm chặt cô. “ Cầu mong em nói lời sẽ giữ lấy lời, anh không thể chịu thêm cú
sốc nào nữa… ”
Cô không vui cho lắm, nêu anh không yêu Tông Gia Anh thì sao có thể bị sốc trước sự
bỏ đi của Tông Gia Anh ?
Cô rất ấm ức với cô nàng Tông Gia Anh đó, chia tay nhau rồi, người không còn ở đây mà
âm hồn bất tán lúc nào cũng ám ảnh anh, xem ra cuộc chiến tranh còn rất trường kỳ !
Không biết cuối cùng có đấu được với Tông Gia Anh hay không nhưng cô sẽ không
buông tay chờ chết.
Cô liền gạt đi. “ Thôi quên cô ta đi, từ giờ phút này trở đi bọn mình đừng nhắc đến cô ta
nữa. ”
“ Ừ. Không nhắc đến nữa. ”
Nhưng một lát sau, Vương Thế Vĩ lại nói với giọng rất cay cú : “ Hừ, anh muốn thử xem
xem rốt cuộc cô ta sống ổn hay anh sống ổn. Cô ta cũng quá coi thường người khác đấy,
tương r rằng suốt đời anh phải chôn chân ở chốn này, đâu có biết rằng ông trời chẳng
dồn ai vào đường cùng, hết con bĩ cực đến hồi thái lai, cuộc đời còn dài lắm ! ”
Mặc dù đã bảo là không nhắc nhưng anh vẫn nói về Tông Gia Anh, hơn nữa lại còn có ý
suốt đời muốn đấu với Tông Gia Anh, trong lòng cô rất hoảng sợ, không biết làm thế
nào mới có thể gỡ bỏ được bóng hình Tông Gia Anh trong trái tim anh.
Cô liền ôm chặt anh, hôn anh, không để anh nói đến Tông Gia Anh nữa.
Anh cũng đáp lại cô bằng một nụ hôn nồng nàn và nói : “ Thế… bọn mình… thử tiếp nhé
? ”
Cô hiểu anh đang nói gì, bèn tích cực hưởng ứng : “ Thử đi, thử đi. ”
“ Em chưa làm bao giờ à ? ”
Cô lắc đầu.
“ Em có sợ không ? ”
Cô lại lắc đầu.
“ Anh sẽ làm thật nhẹ thôi, được không em ? ”
Cô khẽ gật đầu.
Anh mân mê ở phía dưới một lúc rồi quỳ xuống, kéo chân cô sang hai bên.
Cô biết anh đang nhìn vào chỗ đó, ngượng ngùng bèn nhắm mắt lại.
Cô biết đây chính là “ chuyện gối chăn ” mà người ta vẫn hay nói, cô không dám mở
mắt nhìn anh, chỉ nhắm tịt lại, lo lắng chờ đợi hồi sau.
Anh miệt mài công phá.
Cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nhưng cô biết mỗi người con gái đều trải qua giây phút này, cô tin rằng anh đã cố gắng
hết sức để ” thật nhẹ ”.
Anh lẩm bẩm : “ Sao vẫn khô vậy nhỉ ? ”
Cô vô cùng xấu hổ.
Anh tiếp tục công phá.
Cô nghiến chặt răng chịu đựng đau đớn, nhưng chỉ được một lát, cuối cùng không kiềm
được liền rên rỉ : “ Đau quá ! ”
Anh vội an ủi : “ Lúc đầu sẽ hơi đau, lát nữa sẽ khá hơn. ”
Cô lại cố gắng chịu thêm lát nữa, vẫn thấy đau, đành la : “ Vẫn đau lắm ! ”
Anh không nói gì mà vẫn tiếp tục miệt mài với công việc của mình.
Cô giữ anh lại, không cho anh cử động nữa. “ Em đau quá ! ”
“ Lúc mới đầu thì hơi đau, một lát sẽ khá hơn. ”
“ Nhưng đã một lát rồi mà vẫn không khá hơn. ”
“ Vậy em bảo anh phải làm thế nào ? ”
“ Dừng lại ! ”
“