
hang máy nhỏ thật vang, Bạc Hà sợ tới mức không dám cãi lại.
Thất tha thất thểu bị anh kéo tới phòng quản lý. Chỗ ngồi trống trơn, không biết nhân viên quản lý đã chạy đi đâu.
“Thật không biết nộp nhiều phí quản lý như vậy làm gì –” Gấu tiên sinh bực tức,“Ngồi xuống!”
Bạc Hà lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống sofa. Tuy rằng ngồi quy củ như học sinh tiểu học, hai chân khép lại vẫn run rẩy.
Gấu tiên sinh đến máy bán hàng tự động bên ngoài mua hai lon đồ uống, thực thô lỗ không khách khí nói:“Cầm lấy!”
Bạc Hà lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên, hốc mắt rưng rưng, run rẩy cầm lấy nhưng không dám uống.
Anh tức giận nhìn cô,“Này –”
Chỉ một tiếng như vậy lại làm cho cô sợ tới mức lại nhảy dựng lên — kỳ thực cũng rất buồn cười.
Thình lình, Gấu tiên sinh đột nhiên nhìn cô kêu:“Gừ gừ gừ!”
Quả nhiên, Bạc Hà lại lập tức từ trên sofa giật bắn dậy, hai mắt mở thật to, chọc anh cười phá lên.
Bạc Hà nhìn anh cười rộ lên, đường cong gương mặt kiên cường mềm mại đi rất nhiều. E ngại lúc đầu cũng giảm bớt không ít, cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười, cô vừa ứa nước mắt vừa cười.
“Con gái khóc thật xấu!” Gấu tiên sinh thực không khách khí phê bình,“Cười thật tốt? Đáng yêu hơn. Uống đi, sau khi say rượu sẽ rất khát, uống sẽ thoải mái hơn.”
Bạc Hà chần chờ cầm lon nước trái cây kia, cô luôn luôn rất cẩn thận.
“Tôi không bỏ thuốc đâu!” Gấu tiên sinh không kiên nhẫn mở lon của mình, ừng ực uống,“Đã để ý như vậy, sao không gọi bạn trai tới đón cô?”
“Tôi, tôi không có bạn trai –” Cô mở nước trái cây, uống một ngụm.
“Vậy người ngày hôm qua?” Anh nghi ngờ hỏi.
“Là bạn trai bạn cùng phòng của tôi.” Quả nhiên khát, cô gần như uống hết sạch lon nước trái cây.
“May mà không phải, bằng không tôi còn phải khuyên cô chia tay. Lá gan cô đã nhỏ như vậy, còn quen bạn trai lá gan càng nhỏ hơn thì nguy!” Anh uống hết lon Côca của mình,“Tôi còn chưa biết tên cô?”
“À — Gấu tiên sinh, tôi tên Lưu Bạc Hà.”
“Gấu tiên sinh? Tôi đâu phải họ Hùng!” Anh lại nhăn tịt đôi mày rậm đáng sợ lại,“Tôi là Tạ Ứng Nguyên.”
– Cái tên nhã nhặn này, không bằng gọi là Gấu tiên sinh thì chính xác hơn.
“Cô thường về trễ như vậy sao?” Anh hỏi thẳng.
“Không, không phải, hôm nay có xã giao.” Cô phát hiện đã chẳng sợ Gấu tiên sinh — không, là Tạ tiên sinh nữa.
Anh nhìn sang cô gái thành thật nhát gan này, có chút mềm lòng. Không tương xứng với vóc dáng cao to của anh là…… Anh có trái tim vô cùng mềm mại.
Lấy giấy ra viết số điện thoại,“Đây là điện thoại của tôi. Nếu về nhà quá muộn, hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ ra trạm xe điện ngầm đón cô.”
“Thế này, thế này rất phiền anh.” Cô kích động xua tay,“Chúng ta, chúng ta vừa mới quen –”
“Cô còn muốn gặp lại chuyện tối hôm nay sao?” Ứng Nguyên nhíu mày,“Cũng không phiền toái, coi như tản bộ cũng được, lúc về có thể thuận tiện vào cửa hàng tiện lợi mua đồ.”
Vừa nghĩ đến chuyện kinh hồn tối hôm nay, trái tim cô co rút. Cô yên lặng nhận lấy ý tốt của Ứng Nguyên, nhưng biết mình sẽ vĩnh viễn không gọi.
“Cám… cám ơn.”
Thật sự là — còn có cô gái thành thật như vậy sao? Nói mấy câu đã đỏ mặt, thực đúng là sắp tuyệt chủng.
Chờ mãi cũng không đợi được nhân viên quản lý, lại đợi được Chiêu Vinh xuống lầu. Cậu nhìn thấy Bạc Hà, lớn miệng cười chào hỏi:“Chị Bạc Hà –” Nhưng nhìn thấy Ứng Nguyên ngồi cùng lại hít một hơi khí lạnh.
“Làm lành với Tự Vân chưa?” Cô mỉm cười.
“Vâng –” Anh ngượng ngùng cười, có chút sợ hãi bộ dạng hung ác của Ứng Nguyên,“Chị Bạc Hà, em về trước.”
May mắn cô chưa bao giờ coi lời Chiêu Vinh nói là thực. Bạc Hà cười với chính mình.
Cô cầm lấy túi xách,“Cám ơn anh, Tạ tiên sinh, tôi có thể về rồi.”
“Cô không thể về nhà là vì –” Anh chỉ chỉ bóng lưng Chiêu Vinh.
“À — ha ha ~~” Cô xấu hổ cười khổ.
“Bố cục chung cư này không tệ.” Ứng Nguyên có chút không vui,“Bọn họ không vào phòng? Ngay tại phòng khách?”
Điều này làm cho Bạc Hà không biết trả lời thế nào, mặt đỏ như có thể ốp lếp trứng, yên lặng vào thang máy.
Anh nhìn Bạc Hà mở cửa, cao giọng nói cho cả trong phòng có thể nghe thấy:“Bảo bọn nhóc đó đừng có không nhịn được như vậy! Làm thế nào mà hại người ta có nhà mà không thể vào! Có phòng thì về phòng đi, bằng không vào khách sạn cũng không đắt lắm đâu!”
Bạc Hà xấu hổ không biết nên làm cái gì, liều mình vẫy tay,“Xuỵt xuỵt, tối hôm nay thực cám ơn anh, cám ơn, cám ơn –”
Cô xấu hổ đóng cửa lại, Tự Vân cũng xấu hổ nhìn cô.
“Người đàn ông lớn tiếng kia là ai?” Tự Vân ho nhẹ một tiếng.
“Hàng xóm vừa mới chuyển đến.” Cô cúi đầu cười cười, giọng rất lớn, bộ dạng rất dọa người –“Là Gấu tiên sinh tốt bụng.” Cô cúi đầu nói.
“Cái gì?” Tự Vân không nghe rõ.
“Không có gì, không có gì.”
Nắm tờ giấy anh đưa, cô cảm thấy không phải tất cả đàn ông đều xấu xa.
Cô rất ít khi thức dậy mà tâm trạng tốt như hôm nay.
Trên cơ bản, cô rất muốn tin trên thế giới này ai ai cũng là người tốt, chỉ có suy nghĩ không giống nhau, hoặc là đều có lập trường riêng mà thôi. Nhưng sự thật thường không tốt đẹp như thế.
Cô vừa tốt nghiệp đã tiến vào xã hội, nhìn thấy rất nhiều mặt tối, cũng trải qua nhiề