XtGem Forum catalog
Cô Nàng Hotboy

Cô Nàng Hotboy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323174

Bình chọn: 10.00/10/317 lượt.

ông đúng, tôi và anh ta đâu có phải gia đình gì. Tình hình hiện tại hoàn toàn là bạo lực trường học.

Tuy trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức và căng thẳng nhưng tôi lại

không nói gì. Cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi cú đấm ấy. Liệu có

phải chỉ là một cú không? Cũng có thể là nhiều hơn. Có phải là sẽ rất

đau không? Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh ta thì không đau

mới lạ.

Trong lòng tôi giằng xé, tự hỏi tự trả lời…..

Tuy nhiên cú đấm của anh ta thì mãi không thấy giáng xuống.

Tôi từ từ mở mắt nhưng lại không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh.

Mặt anh vẫn u ám như thế, nhưng ngoài vẻ u ám ấy là vẻ giận dữ đáng sợ.

“Cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ”. Cùng với lời nói ấy, tay anh từ từ hạ xuống. Tuy nhiên, cùng lúc ấy, cái tay đang lôi tôi lên cũng đặt

xuống, điều đó khiến tôi đột nhiên mất đi trọng tâm, sau đó ngột bệt

xuống đất.

Loại phụ nữ không biết xấu hổ?

Cách dùng từ của anh chàng này….thật là quá quắt?

Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

“Phù…thôi, từ đầu đến cuối dường như chỉ có một mình tôi lo lắng. Còn người trong cuộc là cậu lại mặc kệ, không thèm quan tâm, thật không

hiểu nổi rốt cuộc tôi bị làm sao. Có lẽ tôi nên bình tĩnh một chút”. Anh vừa nói vừa quay người bước đi.

Tôi ngây người nhìn theo bóng anh, cảm thấy khó hiểu, cũng cảm thấy ấm ức.

Từ trước tôi giờ tôi đâu có mặc kệ, đâu có không quan tâm? Vì sao anh lại nghĩ như thế? Nhìn hình bóng của anh cô đơn giống như bị ai bỏ rơi, đột nhiên tôi thấy dường như mình đã làm sai điều gì đó.

Dường như anh đang hiểu lầm rất nghiêm trọng. Nhưng, sở dĩ anh hiểu

lầm như vậy, tức giận như vậy là vì quan tâm đến tôi. Tuy bị hiểu lầm

nhưng thấy anh kích động như thế quả thực tôi thấy cảm động.

Tuy anh là một anh chàng rất nhỏ nhen, nhưng vì tôi mà anh mới nhỏ nhen như thế, điều đó đâu phải là xấu.

Chỉ có điều, tình thế cấp bách, tôi vẫn phải chạy theo anh để giải thích cho rõ ràng.

Dù sao thì tôi không muốn chiến tranh lạnh với anh như thế này.

2)

Rất rõ ràng, nét mặt của anh lúc này chứng tỏ anh….thực sự đã hiểu lầm.

Hiểu lầm ngày hôm qua vẫn chưa được giải thích rõ ràng, nếu hôm nay

lại hiểu lầm thì chắc sẽ không thể cứu vãn được. Tôi nhất định phải giải thích với anh.

“Xin lỗi đã làm phiền”.

Đúng lúc tôi định giải thích thì Hàn Thành Nam lại nói câu ấy rồi đóng cửa bỏ đi.

Sao anh ấy có thể đi được chứ?

Vì anh bỏ đi nên một giây sau tôi lao ngay ra ngoài.

Lần này Hạ Dạ Hàn không kéo tôi lại, có lẽ vì anh ta thấy lần này tôi không dễ dàng để cho anh ta kéo lại như thế.

Hàn Thành Nam sẽ đi đâu đây?

Tuy tôi thấy một giây sau mình lao ra ngoài nhưng khi tôi đuổi theo thì lại không nhìn thấy bóng dáng của anh chàng này đâu.

Anh về ký túc rồi sao?

Tôi mang theo một tia hy vọng mở cửa ký túc, tuy nhiên, sau khi mở cánh cửa ấy, nỗi thất vọng lại trào dâng trong lòng.

Căn phòng trống trải, chăn đệm của anh hoàn toàn không có dấu vết được chủ nhân của nó động vào, anh….đêm qua anh không về sao?

Không biết vì sao, nhìn căn phòng như thế này, đột nhiên tôi có cảm giác muốn òa khóc.

Bị anh hiểu lầm tôi ấm ức biết nhường nào. Phải che giấu thân phận

tôi đau khổ biết nhường nào. Có lúc tôi thấy dường như mình là người đau khổ nhất thế giới này, đen đủi nhất thế giới này, nhưng vì bên cạnh có

một người tên là Hàn Thành Nam nên tôi mới thấy thực ra cuộc sống như

thế này cũng rất tốt. Nhưng….nếu không thấy anh ấy đâu, tôi sẽ rất đau

lòng.

Nghĩ đến đấy, nước mắt của tôi trào dâng.

Tuy nước mắt tuôn rơi nhưng trong lòng lại rất muốn đi tìm Hàn Thành Nam, vì thế tôi lại chạy ra ngoài.

Vì mới là năm giờ hơn nên sân trường không có người. Hàn Thành Nam cao như vậy, chắc chắn sẽ là một mục tiêu rất dễ được chú ý.

Tôi đã chạy khắp trường, khi tôi gần như muốn từ bỏ thì bỗng nhiên

nhìn thấy Hàn Thành Nam đang dựa người vào gốc cây và thở hổn hển.

Tôi không nghĩ gì mà lao thẳng ra chỗ anh.

“Hàn….” Lúc tôi đang định gọi tên anh thì đột nhiên anh vừa nhìn thấy tôi là co cẳng chạy.

“Đừng chạy có được không? Chúng ta nói rõ mọi chuyện có được không?”

Tôi lớn tiếng nói với Hàn Thành Nam đang quay người chuẩn bị bỏ chạy.

Vì đã khóc, vì vẫn đang khóc nên giọng nói của tôi run rẩy.

“Cậu….” Không biết vì nghe thấy lời tôi nói hay vì nghe thấy giọng nói có lẫn với tiếng khóc mà Hàn Thành Nam quay người lại.

Dường như anh hoàn toàn không ngờ rằng tôi sẽ khóc. Sau khi nhìn thấy tôi khóc, đột nhiên anh tỏ vẻ bối rối không biết phải làm thế nào.

“Có lẽ cậu không tin, nhưng xin cậu hãy tin rằng mình và cậu ta thực sự

không có gì”. Tôi nói, nước mắt chảy xuống khóe mi, lăn dài trên má. Tuy giọng nói có lẫn với tiếng sụt sịt nhưng tôi vẫn cố gắng để anh cảm

nhận được sự kiên định trong lời nói của mình.

“Cậu và cậu ta, không liên quan đến tôi”. Rõ ràng là nét mặt của anh

tỏ ra rất mơ hồ khi nhìn thấy tôi khóc nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lùng như thế.

Không liên quan đến anh sao? Rõ ràng là anh rất tức giận.

“Vậy cậu, đừng tức giận có được không?” Giọng nói của tôi đầy vẻ ấm ức.

Có lẽ vì sự lạnh lùng trong giọng nói của anh khiến tôi