
. Rõ ràng biết là anh cố tình tránh mặt nhưng lại không có dũng
khí để nói gì với anh. Tôi đúng là con ngốc.
Trở thành người xa lạ như thế sao?
Tuy trong lòng tôi rất muốn phủ định nhưng dường như đó là một chuyện không có cách nào có thể ngăn lại được.
“Hiểu Ưu, cậu đã ngồi ngây ra đấy 2 tiếng 32 phút 28 giây rồi đấy”. Một giọng nói ẩn chứa sự giễu cợt vang lên bên tai.
“Tôi đang suy nghĩ”. Không cần nhìn tôi cũng biết người đến phá đám lúc này nhất định là anh chàng tên Hạ Dạ Hàn.
Anh chàng này dường như hoàn toàn ngược lại với Hàn Thành Nam. Dường
như anh ta có thể xuất hiện bên cạnh tôi bất cứ lúc nào. Cho dù tôi rất
rất không muốn gặp anh ta thì anh ta cũng đến bên tôi rất đúng giờ.
Dần dần, dường như tôi đã quen với sự xuất hiện của anh ta. Điều đó
có nghĩa là gì? Có nghĩa là thói quen quả là một thứ đáng sợ.
“Nghĩ gì? Nếu là vấn đề trong sách vở thì tôi có thể giúp cậu”. Anh ta nhếch mép cười.
Ngay cả nụ cười đầy hàm ý ấy của anh ta dường như tôi cũng đã quen rồi.
“Vấn đề trong sách vở? Cậu tưởng tôi bị điên à? Tôi đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng, đừng có làm phiền tôi”. Tôi nói với giọng điệu
chẳng tử tế gì.
“Vấn đề quan trọng sẽ là gì nhỉ? Ví dụ chuyện có liên quan đến yêu
đương với Tiểu Nam?” Lời nói của anh ta nghe thì có vẻ như vô tình nhưng lại rất dễ đánh trúng chỗ hiểm của tôi.
“Đừng có nói cái kiểu mơ hồ ẩn ý như thế”. Tôi bực tức nói.
Trước mặt con người này dường như tôi hoàn toàn không có bí mật nào. Lẽ
nào anh chàng này không thể đừng để ý, cho dù có nhìn thấu thì cũng vờ
như không biết gì được hay sao? Thấy tôi luống cuống, hoảng hốt, lo sợ,
tức giận thì anh ta vui lắm sao?
“Vấn đề quan trọng như thế đừng nghĩ quá nhiêu, nếu không đầu óc ngu
muội của cậu sẽ bị súp pơ đơ đấy”. Anh ta cười và gõ vào đầu tôi.
“Biết thế rồi thì đừng có làm phiền tôi”. Tôi bực tức nói.
“Thế thì đâu có được”. Anh ta phấn khích nói.
“Vì sao?”
Vốn dĩ là một chủ đề rất tẻ nhạt nhưng không hiểu vì sao tôi lại tiếp tục nói với anh chàng này, lại còn không suy nghĩ gì mà hỏi vì sao? Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên mất rồi.
“Chuyện này nếu nhất định hỏi vì sao thì dường như sẽ không có ý
nghĩa gì nữa. Lẽ nào bạn Hiểu Ưu không cảm nhận được vì sao tôi lại đối
xử với bạn thế này sao?” Giọng nói của anh ta lại bắt đầu mê hoặc. Kiếp
trước anh ta là hồ ly sao?
Câu nói này của anh ta có ý gì? Cái gì mà “vì sao tôi lại đối xử với bạn….”?
“Nói…nói chuyện thì cứ từ từ mà nói, việc gì phải sát lại gần thế này?” Tôi cẩn thận giữ khoảng cách với anh ta.
Tôi có cảm giác, chỉ cần anh ta lại gần là chắc chắn sẽ có chuyện chẳng
lành. Tôi nói như thế là có căn cứ. Mỗi lần anh ta dựa sát vào người tôi là Hàn Thanh Nam sẽ xuất hiện đúng lúc và hiểu lầm tôi. Không hiểu vì
sao mà lại trùng hợp như thế.
“Dựa sát như thế này….là sợ người khác không nhìn thấy chúng ta đang
thân mật”. Anh ta mỉm cười nói nhưng ánh mắt lại hướng ra xa.
Vì thấy anh ta nhìn ra phía xa, đột nhiên tôi có linh cảm chẳng lành. Tôi cảnh giác dõi theo hướng nhìn của anh thì nhìn thấy một hình bóng
quen thuộc.
Hạ Dạ Hàn….Anh ta cố tình?
Nhìn hình bóng dần khuất xa rồi nhìn người ngồi cạnh đang nhếch mép
cười, đột nhiên tôi có cảm giác anh ta cố tình. Có phải là hai lần trước anh ta cũng nhìn thấy Hàn Thành Nam đến, vì thế mới…….
“Cậu” Khoảnh khắc tôi định chất vấn anh ta thì anh ta lại mở miệng trước.
“Muốn hỏi tôi có phải vì nhìn thấy cậu ta nên mới làm như vậy không
chứ gì? Nếu tôi nói là không phải thì cậu có tin không?” Giọng nói của
anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta rùng mình.
“Tôi…..” Với câu hỏi đó, đột nhiên tôi có cảm giác lúng túng, không dứt khoát.
Nếu “không” là phủ nhận, nếu “có” là thừa nhận, không muốn thừa nhận
thì phủ nhận….nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ hỏi tôi có tin hay
không?
Giọng nói của anh ta rất hờ hững, mắt cũng không nhìn tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh ta cần câu trả lời của mình.
Có phải là ảo giác của tôi không? Anh ta quan tâm đến việc tôi tin
hay không tin anh ta? Chẳng phải anh ta là một người không bao giờ tin
bất kỳ ai sao? Vì sao lại quan tâm đến việc người khác có tin mình
không?
Có lẽ, anh ta thực sự là một anh chàng muốn giấu suy nghĩ thực của
mình, sau đó vờ như không quan tâm đến điều gì, thực ra lại rất quan
tâm.
“Thôi, câu hỏi vô nghĩa như thế này có hỏi cũng bằng thừa. Câu trả
lời thế nào cũng vậy mà thôi”. Sau khi nói một câu tự chế nhạo mình như
vậy, anh ta chuẩn bị bỏ đi.
“Tôi tin cậu…..” Tôi không biết đã nói câu nói ấy như thế nào, chỉ biết
rằng nếu tôi không nói thì…..nhất định anh ta sẽ rất đau lòng. Bởi vì
thực ra anh ta rất quan tâm đến nó.
Bước chân đang định bước đi bỗng dừng lại.
Dường như anh ta và Hàn Thành Nam đều thích quay lưng về phía tôi, có phải là muốn cho tôi thấy nhìn từ phía sau họ gợi cảm như thế nào ư?
“Tất cả mọi người….đều thật ngốc”. Anh ta không ngoảnh đầu lại, chỉ nói một câu khiến tôi phải vắt óc suy nghĩ.
Thật ngốc?
“Mua bữa trưa rồi, nhớ ăn đấy”. Nói xong anh ta bước đi.