Insane
Cô Nàng Hotboy

Cô Nàng Hotboy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322614

Bình chọn: 7.00/10/261 lượt.

ta mới phải nằm đây. Vì thế nếu bây giờ mà bỏ đi thì không được tốt cho lắm. Nhưng nếu không đi mà ngồi đây với anh ta thì cũng thật vô vị và tẻ nhạt.

Haizzz, sao lại kỳ quặc thế này nhỉ?

“Cái đó…”.

Đúng lúc tôi đang cố gắng hết sức để tìm chủ đề nói chuyện thì con

nhím Hàn Thành Nam nhỏ mọn, hung hăng và rất yêu sĩ diện kia đột nhiên

mở miệng nói. Anh ta chủ động mở miệng. Dường như đây là lần đầu tiên

anh ta chủ động nói chuyện với tôi, không biết anh ta chuẩn bị nói những gì đây?

“Gì cơ?”

. Tôi phấn khích chờ anh ta nói tiếp.

“Cái đó… cậu đưa tôi đến đây à?”

..Anh ta cúi đầu khẽ nói. Ack… Cứ tưởng là gã này muốn nói gì cơ,

không ngờ chỉ hỏi có vậy mà thôi. Chỉ có điều, nếu chỉ nói câu như thế

thì việc gì anh ta phải đỏ mặt, hơn nữa lại còn cúi đầu e thẹn như thế

kia chứ? Chẳng phải chỉ khi nào cảm thấy ngượng ngùng thì mới như vậy

sao? Vì sao anh ta lại tỏ vẻ như thế nhỉ? Có điều, khuôn mặt điển trai

của anh ta như lúc này… trông thật là đẹp trai. Xem ra một khuôn mặt đẹp trai có thể thích hợp với bất kỳ biểu hiện nào.

“Thế mà cũng hỏi, anh thử tưởng tượng xem còn ai tốt bụng thế này không?”.

Tôi gật đầu và nói:

“Cái đó…”

Anh ta vẫn duy trì nét mặt e thẹn ấy, giọng nói có vẻ ngượng ngùng

hơn lúc nãy. Rốt cuộc anh ta muốn nói gì? Giọng nói và nét mặt của anh

ta quả thực khiến người ta thấy mà đồng cảm. Cái kiểu muốn nói nhưng lại không dám nói, rất giống với cô con dâu đáng thương.

Ack… dùng hình ảnh này để ví von với một anh chàng đẹp trai thì

dường như có chút gì đó hơi quá. Nhưng không biết vì sao, nhìn nét mặt

lúc này của anh ta, tôi chỉ có thể nghĩ đến hình ảnh ví von ấy.

“Có gì thì mau nói đi”.

Tuy nét mặt của anh ta khiến người ta mềm lòng nhưng tôi tuyệt đối

phải giữ vững lập trường, nếu không con nhím này lại trở lại với cái

dáng vẻ đáng ghét, coi khinh người quá đáng của hắn. Haha, anh ta e thẹn thế kia… chắc không phải là tỏ tình với mình chứ?

Căn cứ vào tình hình trước đây, nếu có anh chàng đẹp trai như thế

này tỏ tình thì nhất định tôi sẽ nhảy cẫng lên, vừa phấn khích vừa hạnh

phúc. Nhưng, thân phận hiện tại của tôi là nam sinh. Nếu anh ta tỏ tình

với tôi thì chẳng phải anh ta là đồng tính luyến ái sao?

Vậy thì… vậy thì tôi sẽ phải trả lời anh ta như thế nào? Nói không

đồng ý thì thực sự là làm trái với ý của mình. Nhưng nếu đồng ý thì lại

có vẻ rất kỳ quặc… Trời ơi, rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì thế này.

Minh Hiểu Ưu ơi là Minh Hiểu Ưu, mau quay về với hiện thực đi.

“Cậu đã đưa tôi đến đây như thế nào?”

. Anh ta ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng đã bật ra câu hỏi. E thẹn

một hồi lâu, cuối cùng nói ra một câu thế này, hỏi một câu thế này? Tôi

đã đưa anh ta đến đây như thế nào, đây cũng được coi là câu hỏi sao? Thế mà tôi cứ tưởng…

“Cậu không nói đến chuyện ấy thì tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện trút

giận. Cậu ăn gì mà nặng thế? Một tuyển thủ quần vợt như cậu, bình thường cũng phải chú ý đến thể hình một chút chứ? Tôi đã phải cõng, lôi rồi cả khiêng mới đưa được cậu đến đây, suýt nữa thì chết vì mệt”

Có lẽ là ức chế trước câu hỏi của anh ta, vì thế mà giọng nói của tôi không vui vẻ chút nào.

“Không phải, tôi không hỏi chuyện này”

Anh ta tiếp tục e thẹn. Tôi cứ tưởng sau khi nghe xong lời nói của

tôi, anh ta sẽ không thèm đoái hoài đến tôi, nhưng rốt cuộc bây giờ là

thế nào nhỉ? Vẫn nói chuyện tiếp với tôi, hơn nữa vẫn là cái điệu bộ

ngượng ngùng e thẹn ấy.

“Thế thì hỏi cái gì?”

Nếu gã này đã không để ý đến ngữ khí của tôi, vậy thì tôi càng hung

hăng. Dù sao thì tôi thấy dáng vẻ này của anh ta rất hiếm thấy.“Thì là,

là… quần áo”. Anh ta ấp úng nói.Thì là, quần áo? Quần áo…

“Hahaha… hahaha…”

Tôi bật cười. Thì ra anh ta ngượng ngùng như vậy chính là vì… quần

áo. Vì sao lại là quần áo nhỉ? Dĩ nhiên vì vị trí lúc ấy của anh ta ở

phòng tắm, tình hình lúc ấy là anh ta muốn tắm. Lúc ấy tôi cũng đang

tắm, tôi đã ném một cục xà bông về phía anh ta, hại anh ta ngã dập mặt,

sau đó ngất đi.

Vì thế, lúc ấy anh ta… khỏa thân. Khỏa thân chính là nguyên nhân mà

anh ta e thẹn đến vậy. Nếu tôi hiểu không nhầm trước khi ấp úng nói hai

chữ “quần áo”, anh ta hỏi tôi đã đưa anh ta đến đây như thế nào thì có

lẽ anh ta muốn biết trên đường tới đây mình có mặc quần áo hay không. Gã này cũng thật là, ai lại hỏi một câu thiểu năng như thế.

Tôi là con gái, sao có thể đưa một nam sinh khỏa thân ra khỏi cửa

được cơ chứ? Dĩ nhiên, giúp nam sinh mặc quần áo đã đủ kỳ quặc lắm rồi,

vì thế người thông minh như tôi đã tiện tay lấy cái khăn tắm quấn người

anh ta lại.

Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, anh ta đâu có biết tôi là con

gái? Chao ôi, xem ra tôi vẫn phải thích ứng một thời gian nữa.

“Cậu… sao cậu lại cười?”

Nhìn tôi ôm bụng cười nắc nẻ, vẻ mặt của anh ta ngoài e thẹn còn

thêm một phần căng thẳng. Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ cũng bắt đầu

nhíu lại.Nhìn dáng vẻ ấy của anh ta, tôi làm người tốt thì phải làm đến

cùng, cố gắng… trêu chọc anh ta.

“À, cũng chẳng có gì. Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc nãy mọi người xung

quanh nhìn cậu khi đi trên đ