
mắt, nhưng vẫn không dám ngoảnh đầu lại. Hai phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì.
Không khí như ngưng tụ lại, trong phòng tắm dường như chỉ có thể nghe
thấy tiếng thở của tôi. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của tôi? Thế
tiếng thở của anh ta thì sao? Tôi vội ngoảnh đầu lại. Ơ?
Người đâu?Khi tôi hướng ánh mắt xuống dưới thì…Chỉ thấy khuôn mặt
khôi ngô của anh ta cắm xuống đất. Anh ta sao vậy nhỉ? Nhìn thì có vẻ
dường như là bị ngất. Nhưng sao vô duyên vô cớ anh ta lại ngất được?
Không phải chứ, lẽ nào anh ta bị tụt đường huyết, cao huyết áp cộng thêm chấn động não… sau đó, bỗng nhiên… bất tỉnh nhân sự?
Nhưng… nhìn dáng vẻ của anh ta lúc chơi quần vợt, hơn nữa với thân
thể cường tráng thì thấy hoàn toàn không dính dáng gì đến mấy loại bệnh
lằng nhằng kia.Vậy thì cục xà bông của mình đã phát huy tác dụng?
Nếu đúng như vậy thì phản ứng của anh ta quả là chậm, bị ném lâu như
vậy rồi mới ngất. Thôi, thôi, đang trong lúc cấp bách thế này, mau mau
mà mặc quần áo thôi. Tôi nhanh chóng nhảy khỏi bồn tắm, mặc quần áo với
tốc độ nhanh nhất có thể. Sau khi mặc xong quần áo với thời gian năm
mươi hai giây, tôi chạy đến bên gã đang nằm lăn dưới đất.
Tôi không cố tình nhìn anh đâu đấy. Ai bảo anh vào phòng tắm mà không mặc quần áo. Tôi vừa quan sát anh ta vừa lẩm nhẩm trong bụng. Chỉ có
điều, nói đi cũng phải nói lại, làm gì có ai vào phòng tắm mà vẫn mặc
quần áo.Tôi bứt rứt gãi đầu gãi tai. Nhìn cái tư thế nằm bò ra đất của
anh ta thì cảm giác dường như là bị ngã. Ngã?
Đột nhiên tôi có cảm giác đã ngộ ra vấn đề. Tôi nhìn về phía chân của
anh ta. Chỉ thấy cạnh chân anh ta… là cục xà bông mà tôi đã ném đi.
Trong đầu tôi xuất hiện một bức tranh, anh ta hùng hùng hổ hổ xông lên,
nhưng vô tình lại giẫm vào cục xà bông mà tôi ném đi, sau đó là trượt
chân ngã dập mặt, ôm đất mẹ bao la vào lòng.
(2)
Tôi nên nói là trời giúp tôi? Hay nên nói là anh chàng này xui xẻo đây?
Mặc kệ nó, tình thế nguy cấp, trước tiên phải đưa anh ta đến phòng y tế
đã. Nếu không anh ta có chuyện gì bất trắc, liệt nửa người hay gì gì đó
thì chẳng phải nửa đời còn lại sẽ nhờ cậy cả vào mình sao?
Tuy anh chàng này nhìn thì có vẻ gầy gò không nhiều thịt nhưng lúc
cõng thì không nhẹ chút nào.Tôi gần như đứt cả hơi mới đưa được anh ta
đến phòng y tế. Phòng y tế ở đây đúng là có cảm giác của phòng y tế,
tường trắng, giường trắng, ga trải giường trắng, gối trắng. Tất cả những thứ mà bạn có thể tưởng tượng được đều là màu trắng, chỉ thiếu một bó
hoa trắng thôi.
Hàn Thành Nam nằm trên giường bệnh, nhịp thở đều, dáng vẻ an nhàn,
cảm giác giống như đang ngủ vậy. Rõ ràng là mặt anh ta tiếp đất, vì sao
hoàn toàn không có dấu vết gì của việc tổn hại dung nhan? Sao có thể vẫn đẹp trai như thế được nhỉ?
Nhìn dáng vẻ không mở miệng nói, không chau mày của anh ta trông thật
đẹp trai. Nếu anh ta cứ giữ mãi dáng vẻ này thì tốt biết bao, ôn hòa lại thân thiện. Dáng vẻ như thế này thật tuyệt vời. Sao da của anh ta lại
đẹp như vậy nhỉ? Nhìn như có vẻ chạm nhẹ cũng có thể rách ra được, dường như là trong suốt.
Mặt mịn đến nỗi không nhìn thấy một nốt nào, da trắng đến nỗi hoàn
toàn không giống một nam sinh. Làn da đẹp như vậy, quả thực khiến người
ta không kìm được muốn vuốt ve. Đúng lúc tay của tôi gần chạm vào khuôn
mặt đẹp trai trắng mịn của anh ta thì bỗng nhiên trong đầu nảy sinh một
vấn đề.
Tôi, vì sao tôi lại chạm vào mặt anh ta? Rốt cuộc tôi đang làm gì đây? Nhất định là tôi bị điên rồi.
“Cậu làm gì thế?”.
Đúng lúc tôi ngẩn người ra thì đột nhiên có một âm thanh vang lên.
Ack… Gã chết tiệt nằm trên giường tỉnh dậy từ lúc nào vậy?
Sao đột nhiên lại mở mắt?
Đột nhiên lại mở miệng nói chuyện?
“Tôi…”
Đúng rồi. Tôi đang làm gì? Tôi nhanh chóng rụt cái tay gần chạm vào mặt anh ta lại.
“Sao tôi lại ở đây?”
Anh ta hỏi với vẻ mặt mơ hồ.
“Cậu…”
Sao anh ta lại ở đây nhỉ? Dĩ nhiên là vì một cục xà bông đã gây ra
thảm họa rồi.Nhưng nếu nhắc đến xà bông, không biết chừng anh ta sẽ hỏi
vì sao cậu lại biết chuyện cục xà bông. Nếu mình biết anh ta ngất đi vì
cục xà bông, vậy thì mình phải biết hung thủ là ai.
Nếu để gã này biết người hại anh ta vỡ đầu chảy máu là mình, thế thì chẳng phải… mình sẽ chết rất thảm sao?
“Tôi đi tắm, nhìn thấy cậu nằm ở đó, vì vậy tôi đã đưa cậu đến đây. Cậu thiếu ngủ hay làm sao mà lại nằm ngủ ở chỗ đó?”
. Tôi cố ý tỏ vẻ hết sức khoa trương.
“Ai ngu độn đến mức đến những chỗ như thế để ngủ chứ?”.
Anh ta hậm hực nhìn tôi.
“Đúng vậy, ai biết kẻ ngu độn nào ngủ ở chỗ đó?”
. Tôi mỉm cười nhìn anh ta.Ý thức được người bị chửi đểu là mình, nét hậm hực trên khuôn mặt của anh ta ngày càng rõ nét hơn. Nhìn vẻ mặt ấy, tôi thấy tốt nhất là mình không nên nói gì. Dù sao thì qua ba ngày ngắn ngủi cùng chung sống, tôi thấy anh ta là một người vừa hung hăng vừa
nhỏ mọn, vì thế không nên động chạm đến anh ta thì tốt hơn.
Bởi vì tôi không nói gì, dường như anh ta cũng không có ý muốn nói
chuyện, vì thế hai chúng tôi cùng im lặng. Tôi có nên đi ngay bây giờ
không? Nhưng dường như vì tôi mà anh