Pair of Vintage Old School Fru
Cô Nàng Hotboy

Cô Nàng Hotboy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322630

Bình chọn: 10.00/10/263 lượt.

.

Tôi ngạc nhiên thốt lên. Không đúng, mà phải nói là kinh hoàng mới phải.

…Anh ta cũng phát ra phát ra âm thanh kinh ngạc, à, không đúng, là âm thanh kinh hoàng giống tôi.

“Đây là ký túc của tôi. Vì sao tôi không thể ở đây? Còn cậu, lại còn

hỏi vì sao tôi ở đây?” Nghe thấy lời chất vấn của tôi, anh ta ném vào

mặt tôi mấy câu ấy.

“Ký túc của cậu, sao có thể thế được, rõ ràng bạn cùng phòng của tôi là Hàn Thành…Nam?”

Đột nhiên tôi nhớ lại hôm nay mọi người đều gọi anh ta là Nam. Lẽ nào, anh ta chính là Hàn Thành Nam trong truyền thuyết?

“Chả trách tôi thấy phòng của mình có thêm một cái túi không biết từ

đâu rơi xuống”. Anh ta nói với giọng điệu không thoải mái cho lắm.

Phòng mình?

“Bây giờ cái phòng này không phải là phòng của một mình cậu rồi”.

Chỉ có điều, nếu nói như vậy thì sau này tôi phải sống chung với cái gã trước mắt mình sao?

Sống chung!

Tuy đồ chết tiệt trước mặt mình ngạo mạn vô lễ, nói chuyện thì chỉ khiến người ta muốn cho ăn đấm nhưng nói thế nào thì anh ta cũng là một tay

đẹp trai.

Để một thiếu nữ đang độ tuổi trăng rằm như tôi và anh chàng đẹp trai

này sống chung một phòng thì đúng là ép tôi phải phạm sai lầm. Sao lại

có thể như thế được cơ chứ?

Tuy, tuy thân phận hiện tại của tôi là nam sinh, nhưng về mặt tâm lý

thì tôi vẫn là nữ sinh. Dĩ nhiên, nếu xét về mặt sinh lý thì cũng vậy.

Giống như lúc nãy tôi đã hét lên khi nhìn thấy anh ta cởi quần áo. Vì vậy, sắp xếp tôi và anh ta cùng một phòng thì quả là một chuyện hết sức nguy hiểm.

Cho dù anh ta không vồ mồi như con hổ đói thì không biết chừng một ngày nào đó tôi sẽ vồ lấy anh ta.

“Thật là xui xẻo….” Anh ta nói vài chữ rồi lại tiếp tục quay người cởi quần áo. Chỉ có điều, lần này anh ta bắt đầu cởi quần.

…..Anh ta định cứ cởi tiếp như thế sao?

Tôi….tôi cứ tiếp tục nhìn sao?

Dù sao thì bây giờ tôi cũng là nam sinh, cứ đứng nhìn thì cũng chẳng

có gì. Nhưng nói gì thì nói con gái vẫn cảm thấy có chút gì đó không tự

nhiên.

Nhưng tôi vẫn rất muốn nhìn tiếp! Nhưng….rốt cuộc nhìn hay không nhìn đây?

Đúng lúc tôi đứng ngây ra đó thì anh ta đã thay quần áo xong rồi.

Huhuhu….đã nhìn thấy gì đâu. Đúng là khiến người ta đau lòng. Có điều không sao, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

“Hahaha…..”

Nghĩ đến đấy, tôi không kìm được phấn khích một cách lạ thường.

“Lại thế rồi, điều cười ngu độn này là tuyệt chiêu của cậu hả?” Đột nhiên anh ta quay lại lườm tôi một cái.

Đồ đáng ghét, không nói thì sẽ chết chắc? Nếu một ngày mình chết thì không biết chừng là bị anh ta làm cho tức chết.

“Ai cần cậu quan tâm”.

Tôi nói với giọng đầy khinh thường, nhân tiện tặng lại cho anh ta một cái lườm.

N tiếng sau khi nói năm chữ ấy, tôi bắt đầu thấy hối hận.

Sao trên thế giới này lại có người nhỏ mọn đến thế? Tôi chỉ nói đúng

năm chữ “Ai cần cậu quan tâm”, vậy mà anh ta không quan tâm thật.

Không đúng, nói đúng hơn là mặc kệ tôi.

Trong N tiếng, anh ta không thèm nói với tôi một lời nào.

Tôi sắp phát điên lên. Thử nghĩ mà xem không có ti vi thì thôi, ngay

cả cái đài cũng không có. Trong trường hợp mà hoàn toàn không có trò gì

tiêu khiển, bạn cùng phòng duy nhất của bạn lại không thèm nói một lời

nào với bạn.

“Hàn Thành Nam, chúng ta đi tìm hội trưởng Hưu Tư được không?” Sau

một hồi cân nhắc, tôi thấy cứ im lặng mãi như thế này cũng không phải là cách hay, đành phải mở miệng.

…“Không”. Anh ta vừa xem tạp chí quần vợt vừa từ chối một cách rất thẳng thừng.

Con người này….thôi thôi, vốn dĩ tưởng rằng anh ta sẽ không thèm nói lời nào cơ, không ngờ anh ta vẫn đáp lại mình.

“Vì sao?” Tôi phát huy tinh thần không ngại học hỏi đến mức tối đa.

“Quá xa”.

….Lại chìm vào không gian yên tĩnh vô hạn.

Tôi đã tưởng tượng trong đầu một vạn khả năng mà anh ta có thể trả

lời nhưng không ngờ anh ta lại ném hai chữ ấy. Quá xa? Lẽ nào ký túc nam của học viện Mỹ Lan to như hoàng cung sao? Lại còn nói là quá xa?

Thôi, thôi….nếu người ta đã đưa ra lý do thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.

“Hàn Thành Nam, anh có sở thích gì không?” Tôi lại muốn khơi gợi chủ đề nói chuyện.

“Không”. Anh ta chúi đầu đọc tạp chí quần vợt, không thèm ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Cái kiểu không đếm xỉa đến sự tồn tại của tôi của anh ta khiến tôi tức điên lên.

“Cậu, lẽ nào cậu chỉ có thể nói chuyện theo kiểu hai chữ, hai chữ như thế sao? Cậu nói chuyện với tôi một chút thì có làm sao?” Tôi tức giận

giẫm chân rồi hét lên.

“Tôi và cậu không có gì để nói với nhau cả”. Lúc mà nỗi tức giận của

tôi lên đến đỉnh điểm thì anh ta lại bình tĩnh nói một câu như thế.

“Cậu……”

Nhìn vẽ bình tĩnh của anh ta, đột nhiên tôi có cảm giác muốn khóc.

Anh ta là người đầu tiên mà tôi ngắm nghía kỹ càng trong cái trường này, người đầu tiên cứu tôi, người ở cùng phòng với tôi, là…là người đầu

tiên mà tôi mới nhìn đã cảm thấy rung động. Nhưng bây giờ thì tôi bắt

đầu nghi ngờ, vì sao tôi lại rung động cơ chứ?

Tôi nằm bò ra giường, buồn bã đi ngủ.

Đây là ngày đầu tiên tôi đến học viện Mỹ Lan. Ngày hôm nay có chút đượm buồn.

Chỉ có điều, đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu mới chỉ là bắt đầu, vậy thì