
để chuẩn bị cho buổi xem mặt. Cô ba nói anh ta xuất thân từ gia đình nho gia, là người hiểu lễ nghĩa lại thư sinh
nho nhã.
Ấn tượng của tôi về anh ta rất tốt, nếu không có Tần Mạch, không
chừng tôi sẽ chấp nhận người này, cùng anh ta sống nốt nửa đời còn lại …
Nhưng cái giả thiết ‘không có Tần Mạch’ quả thật là điều không tưởng
Buổi gặp gỡ đã đi được bốn phần năm thời gian, bà mai và cô tôi bắt
đầu rút lui có trật tự, trước khi ra cửa, cô tôi còn kịp làm động tác
cắt cổ cho tôi thấy. Dĩ nhiên tôi hiểu rõ ẩn ý này, nếu lần này mà không thành công thì cứ chờ cho mẹ già cho lên thớt…
Tôi thở dài bất đắc dĩ, lại bị anh chàng họ Lý kia nhìn thấy, anh ta
liền cười khổ: “Xem ra Hà tiểu thư cũng bị áp lực gia đình không nhỏ.”
“Tôi phát hiện ra rằng con gái lớn rồi sẽ không còn là con ruột nữa,
mẹ tôi chỉ hận không thể treo tấm bảng trước ngực tôi rồi đẩy ra chợ
bán. Không biết mẹ tôi ghét tôi đến mức nào nữa…”
Anh ta lại bị tôi làm cho phì cười: “Hà tiểu thư thật vui tính, nhưng tôi lại nghĩ chính vì bác gái lo lắng cho cô quá nên mới gấp gáp tìm
bạn đời cho cô thôi. Người nhà tôi cũng vậy đấy.”
“Áp lực lớn thật đấy chứ, dân số trên thế giới thì cứ tăng ầm ầm, dễ gì tìm được nửa kia của mình.”
“Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ thì lại tôi bắt đầu tin
vào cái gọi là duyên số. Hà tiểu thư không thấy vậy sao?” ánh mắt anh ta thâm trầm nhìn tôi, còn tôi thì vẫn tiếp tục ngồi khoe điệu cười vô
cùng trong sáng thuần khiết.
Lý tiên sinh không hổ là người xuất thân từ nho gia, câu nào câu nấy
khiến người ta rùng cả mình. Thấy tôi cười quá dịu dàng, anh ta tấn tới: “Hay chúng ta đổi cách xưng hô nhé, tiên sinh với tiểu thư nghe khách
khí quá, tôi gọi em là Tịch Tịch nhé?”
Tôi đang định nói khách khí một chút cũng tốt, thì thấy bên cạnh một hình bóng xẹt tới.
Không nhìn tôi cũng đoán ra được là ai, cái vẻ đằng đằng sát khí thế
kia. Trong lòng cười thầm nhưng tôi lại làm như vô cùng kinh ngạc.
Tần Mạch thản nhiên nhìn tôi một cái, rồi trầm mặt xô tôi một cái,
đặt mông xuống ngồi ngay bên cạnh: “Anh vẫn nên xưng hô khách khí thì
tốt hơn.” Tôi ngoan ngoãn dịch vào trong góc, yên lặng theo dõi tình
hình.
Lý tiên sinh ngồi đối diện quả nhiên rất kinh ngạc: “Anh… Vị tiên sinh này, anh … thế này là sao?”
“Chẳng sao cả, hai người cứ tiếp tục.” Anh khoanh tay, dựa vào lưng
ghế, bày ra vẻ sẽ quyết tâm theo sát từ đầu chí cuối buổi xem mặt hôm
nay.
Đồ ấu trĩ, tôi âm thầm phỉ nhổ hành động này anh.
Lý tiên sinh có chút bực bội: “Anh thật là vô duyên.” Anh ta đứng
dậy, vừa vươn tay định kéo tôi, vừa nhẹ nhàng nói “Tịch Tịch, chúng ta
đi xem phim nhé.”
Tần Mạch liền chắn trước tôi, thò tay nắm tay Lý tiên sinh, thản nhiên nói: “Ý kiến hay đấy, đi thôi.”
Lý tiên sinh gạt tay anh ra, tức giận nói: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Tôi âm thầm thưởng thức cuộc đấu trí của hai người bọn họ, mơ màng
tưởng tượng cảnh bọn họ có gian tình với nhau. Đang cười trộm thì Tần
Mạch đã lên tiếng, cắt ngang ảo tưởng của tôi: “Tôi chỉ là đến ngồi
cùng vị hôn thê của mình thôi, tiên sinh anh có ý kiến gì sao?”
Lý tiên sinh trợn tròn mắt nhìn tôi: “Vị hôn thê?”
Tôi thản nhiên đáp: “Xạo đó, lừa anh thôi, đừng tin anh ta.”
Cuối cùng Tần Mạch cũng không nhịn nổi cơn giận, cau mày sẵng giọng
nói: “Hà Tịch, rốt cuộc em muốn làm mình làm mẩy tới khi nào đây?”
Trước giọng điệu lên lớp người khác của anh, tôi cũng nhịn không được lên giọng: “Nếu anh cho rằng em đang làm mình làm mẩy thì xin lỗi Tần
tiên sinh, em sẽ làm mình làm mẩy đến hết đời đấy.”
Bỗng nhiên Lý tiên sinh cắt ngang, nghiêm túc nhìn tôi: “Hà tiểu thư, tôi nghĩ cô cần thời gian để giải quyết chuyện cá nhân.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy tôi xin cáo từ .”
“Vâng.” Tôi nói, “Lý tiên sinh, xin lỗi anh.”
Anh ta cười khổ: “Xem như tôi làm bà mai một lần đi.”
Tôi cúi đầu cười nhẹ, chờ đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của anh ta mới thu lại nụ cười. Tần Mạch nhìn tôi chằm chằm rồi cười nhạo:
“Cái kiểu tao nhã lịch sự này… chẳng phải em ghét cay ghét đắng sao?”
Tôi mặc kệ anh, xách giỏ lên, không quay đầu đi thẳng ra khỏi quán,
Tần Mạch gọi vài tiếng thấy tôi không đáp lại bực bội bắt đắc dĩ đuổi
theo.
Con đường bên ngoài nhà hàng dài thăm thẳm, rợp bóng cây.
Chỗ này khá gần công ty tôi, thỉnh thoảng hết giờ rảnh rỗi tôi thích
đến đây lang thang một mình, ngó nghiêng mấy shop quần áo, mua đồ ăn vặt bên lề đường vừa ăn vừa thong thả về nhà. Chỉ có điều lần nào cũng một
mình lẻ bóng.
Tôi cứ đi rồi ngừng, đi rồi ngừng, Tần Mạch đằng sau cũng đi rồi ngừng theo tôi nhưng hình với bóng.
Thời tiết ấm áp của mùa xuân thật tuyệt, gió thổi nhẹ, những bông hoa xanh nhạt tươi tắn nở rộ trên những tán cây lớn ven đường, nhẹ nhàng
rơi xuống phủ kín lối đi.
Khóe miệng tôi không nhịn được vô tình nhếch lên. Trong một ngày xuân ấm áp thế này, tôi lại có thể mang theo cái đuôi Tần Mạch lê la trên
con đường mà hai năm qua tôi đã đi mòn lối. Mới đầu tôi còn tiếng điện
thoại không ngừng reo và cả tiếng bước chân gấp gáp của Tần Mạch. Sau
hình nh