Old school Easter eggs.
Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324043

Bình chọn: 9.00/10/404 lượt.

, Eric cũng thường xuyên nhắc đến cô, không ngờ lại gặp được cô ở

đây.”

Tôi cười cứng ngắc: “Tôi cũng bất ngờ.”

Cô ta nhìn nhìn sắc mặt tôi rồi nói: “Cô Hà à, chúng ta có thể nói chuyện không?”



Thật ra tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ta lắm.

Trong đoạn tình cảm này của Tần Mạch, tôi hay cô ta đều không tính là kẻ thứ ba. Chúng tôi chỉ là cùng gắn bó với một người đàn ông, nhưng ở

những thời điểm khác nhau và có cùng thứ tình yêu gắn bó như nhau ở

những thời điểm khác nhau mà thôi.

Nhưng cô ta đã mở miệng nói như vậy, tôi chắc chắn không thể nói hai chữ “không đi” được.

Vì thế, lúc này đây tôi ngồi với cô ta trong nhà hàng khách sạn, bên

cạnh là một đống đồ đặc sản. Cô ta gọi cà phê còn tôi kêu ly nước lọc.

“Hà tiểu thư.” Cô ta cười nói, “Cô có biết tại sao tôi có ấn tượng sâu sắc với cô không?”

Tôi thấy câu hỏi này của cô ta hơi có vấn đề, tôi căn bản là không hề biết cô ta có ấn tượng sâu sắc với tôi thì làm gì đi để ý tại sao chứ,

nhưng tôi vẫn mỉm cười lịch sự nhìn cô ta: “Lúc tôi cho Tần Mạch một đấm tại sân bay hai năm trước phải không?”

Cô ta nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu nói: “Đó chỉ là sự bắt đầu thôi.

Sau đó khi qua Mỹ, tôi không ít lần nhìn thấy Eric cầm ảnh cô mỉm cười. Chắc cô không biết, anh ấy đã lén chụp một tấm ảnh lúc cô đang ngủ…”

Dịch Tình ngưng lại, nụ cười tươi tắn nhưng trong mắt tôi nụ cười đó vô

cùng xấu xa “Rất đáng yêu.”

Nghe vậy, tôi ngẩn ra mất một lúc lâu mới bình thường lại, trong lòng thầm mắng Tần Mạch ba trợn biến thái cả chục lần.

Tôi vẫn duy trì nụ cười: “Trò vô vị.”

“Chứ sao, một người cầm điện thoại hoài niệm quá khứ, quả thực rất vô vị.” Lời nói của cô ta rất nhẹ nhàng nhưng tôi lại thấy vô cùng chói

tai. Đối với chuyện trước đây của tôi và Tần Mạch, tôi có thể mắng, có

thể ghét, có thể mỉa mai, nhưng tuyệt đối không cho phép ai có quyền

được nói những lời không hay về chuyện đó. Khoé môi nhấc lên định phản

pháo thì cô ta đã nói tiếp: “Nhưng hoài niệm thì có tác dụng gì chứ? Tôi còn nhớ, lúc đó hai người mới chia tay chưa được bao lâu thì phải, tinh thần Eric rất suy sụp, đúng lúc công ty lại bị bốn phía chèn ép, có

nguy cơ phá sản…… Nếu phá sản, Tần thị chắc chắn sẽ nợ ngập đầu, thậm

chí Eric còn có thể bị đi tù. Anh ấy căn bản là không thể về nước được.”

Tôi giật mình, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng việc ra nước ngoài của Tần

Mạch lúc đó lại gian nan đến vậy. Tôi ngỡ rằng ra nước ngoài anh sẽ sống rất tốt, tôi còn nghĩ cho dù không có công ty thì cuộc sống của anh sẽ

vẫn đầy đủ, đàng hoàng, không ngờ lại có thể trầm trọng đến mức vào tù…

Cho nên mỗi lần gọi điện cho tôi giọng anh luôn khàn khàn mệt mỏi,

cho nên không thể nào có ngày trở về chắc chắn, cho nên… mới dứt khoát

chia tay với tôi sao.

“Lúc đó, ngay cả tôi cũng định rời bỏ Tần thị.” Dịch Tình nói, “Tuy

quan hệ giữa tôi và Eric rất tốt, nhưng thời này làm gì còn có chuyện

cùng vinh cùng nhục chứ.”

Tôi im lặng siết chặt cốc nước trong tay, nghĩ đến cảnh Tần Mạch một

mình đơn độc chống chọi, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh là người kiêu

ngạo, một công tử từ nhỏ đã luôn có người vây quanh nâng đỡ, thì nỗi khổ và sự hụt hẫng trong lòng anh không phải ai cũng hiểu được.

“Cuối cùng, trời không phụ lòng người, ở Mỹ Eric cuối cùng cũng tìm

được một khoản đầu tư cứu mạng đầy mạo hiểm, khoản đầu tư đó đã cứu

thoát nguy cơ trước mắt của Tần thị.”

Tôi nhấp một ngụm nước, đè nén cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Vậy chắc là sau đó Tần Mạch làm ăn rất thuận lợi.”

“Đúng vậy, Eric rất có năng lực, công ty dần dần khôi phục…” Nói

xong, Dịch Tình cười cười, “Đúng lúc đó, mẹ tôi lại hối thúc chuyện lập

gia đình, xung quanh lại chẳng thấy ai phù hợp nên tôi liền nhắm vào

Eric. Nhưng tôi phát hiện rằng trong lòng anh ấy vẫn luôn chỉ có một

người, trước giờ tôi là người mạnh mẽ, thứ tôi muốn thì tôi sẽ muốn cho

bằng được, nên tôi đã nghĩ cách để xoá đi hình bóng người đó trong lòng

anh ấy.”

Tôi vẫn tiếp tục ‘im hơi lặng tiếng’ uống nước.

Dịch Tình nhìn tôi chăm chú, giọng nói vẫn ôn hòa: “Tôi nghe ngóng

được rằng sau khi chia tay Eric, người đó đã đi xem mặt khắp nơi, nên

tôi không ngừng truyền những thông tin này cho anh ấy, với hy vọng cắt

đứt tình cảm anh dành cho người đó hoặc chí ít cũng nhận ra bản chất giả dối của cô ta. Tôi cho rằng mình đã cứu vớt anh ấy, cứu anh ra khỏi thứ tình cảm mà anh cho là tình yêu ấy, nhưng không ngờ là…”

Tôi cười nhạt: “Cô Dịch, tôi đã mua vé máy bay rồi, thời gian cũng không còn nhiều.”

“Tôi biết thời gian của cô Hà rất quý giá, nhưng câu chuyện tôi kể,

đối với cô mà nói hoàn toàn không thể xem là “chậm trễ” đâu” cô ta

nghiêm túc nói, “Eric là người sáng suốt, hiển nhiên đã hiểu ý định của

tôi, trước khi tôi chủ động mở lời thì anh ấy đã nói rõ ràng với tôi.”

Dịch Tình khẽ thở dài: “Cô Hà, hẳn cô cũng biết anh ấy muốn nói gì,

bất kỳ cô gái có ý đồ với anh ấy đều bị chặn đứng không thương tiếc.”

“Nhưng tôi lại rất tự tin cho rằng, dù Eric có chắc chắn đến mấy đi

nữa nhưng thời gian sẽ xóa nhòa mọi tình cảm. Huống chi lúc đó…anh