Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324100

Bình chọn: 10.00/10/410 lượt.

nương tựa.

Tôi cầm túi xách, lẳng lặng ra cửa.

Khi mở cửa, tôi nghe giọng anh lẫn trong tiếng gió đêm lạnh lẽo bên

ngoài: “Hà Tịch, nếu anh vẫn không trở về, em sẽ lấy người khác sao?”

Tôi không hiểu anh hỏi câu đó lúc này là ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Sẽ. Cho dù bây giờ anh đã trở lại.”

Anh không nói nữa, tôi dứt khoát đóng cửa bỏ đi.

Đêm đó, tôi lang thang trên đường quốc lộ dài thăm thẳm, từ ngoại ô

vào trong thành phố, từ đêm khuya cho tới sáng tinh mơ, sương sớm trên

đường đọng kín mi mắt, tôi về nhà trên đôi chân bị ngược đãi.

Công nhân vệ sinh đường sáng sớm đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.

Chỉ có tôi biết, tôi giống như một người điên, đầu tóc rối bời lang

thang trên đường suốt một đêm, nhưng lại muốn xem người kia có đuổi theo hay không, thấy tôi thế này có áy náy, đau lòng hay không, có vừa thành khẩn nhận lỗi vừa tìm cách an ủi tôi không.

Tần Mạch không bao giờ biết được rằng, tôi rất dễ mềm lòng với anh.

Cho nên, con đường này chỉ có một mình tôi đơn độc đi hết.

Để cuối cùng dứt khoát hồi phục.

Về nhà, rửa mặt chải đầu qua loa, bỏ qua trang điểm, tôi vác nguyên bộ mặt mộc đầy hốc hác đến công ty.

Đồng nghiệp thấy tôi đều vô cùng lo lắng, túm tụm lại hỏi thăm vài

câu, tiếp đó tôi đem bộ dạng mắc bệnh nan y đó đi gặp Tạ Bất Đình. Ông

ta cũng mới đến, đang treo áo khoác lên móc, vừa quay đầu thấy tôi, cái

bụng phệ của ông ta nhảy dựng lên, nhẹ giọng hỏi: “Cô không khỏe chỗ

nào? Tuy công việc rất quan trọng nhưng cũng không thể coi thường sức

khỏe được, thanh niên bây giờ…”

“Tạ tổng” Tôi nói, “Thần Venus báo rằng, nếu tôi không phép mấy ngày thì tháng sau sẽ bị mất tích vô cùng thần bí.”

Lần này Tạ Bất Đình không mắng tôi, chỉ nhìn tôi đánh giá một lượt

rồi nói: “Ừ, hôm nay cô sắp xếp, bàn giao công việc đi. Tôi thấy mấy

nhân viên thực tập của cô cũng không tệ lắm, cô cứ an tâm nghỉ dưỡng

bệnh, giao công việc lại cho bọn họ xem như rèn luyện thêm.”

Tôi cảm ơn, quay người bước ra cửa, đột nhiên Tạ Bất Đình gọi tôi lại hỏi: “Tiểu Hà, cô… lại thất tình nữa hả?”

Tôi khựng lại: “Người tôi định kết hôn… Anh ta đã chết.”

Tạ Bất Đình hoảng hồn, lung búng ồ ờ hồi lâu không nói được tiếng nào, . Cuối cùng tôi đẩy cửa bước ra.

Bàn giao công việc xong xuôi, về nhà việc đầu tiên là tôi lôi cuốn sổ tiết kiệm ra, nhìn dãy số trên sổ tôi ngửa đầu cười ha ha. Cuối cùng

tôi quyết định, kỳ nghỉ phép năm này tôi sẽ đi du lịch, đó là Tam Á –

biển xanh nắng vàng!

Cứ như thế, tôi chẳng cần chuẩn bị gì, lao đi mua vé máy bay, bay

thẳng đến Tam Á. Tôi nghĩ, đời người phụ nữ phải có vài lần điên cuồng,

đặc biệt là khi thất bại trong tình yêu.

Tối hôm sau, thái hậu gọi điện, thông báo thứ bảy tuần sau có buổi

xem mặt, kêu tôi sắp xếp thời gian đi gặp người ta. Lúc này tôi đang

nằm thảnh thơi trong khách sạn gặm mớ trái cây mới mua ở siêu thị, vừa

ăn vừa ậm ừ, mẹ già lại lầu bầu nhắc nhở tôi phải thể hiện cho thật tốt, còn không quên khen người này rất tốt, gì mà khó khăn lắm mới tìm được

anh ta. Mãi mới ngắt được điện thoại thì lại đến Trình Thần gọi.

Tôi nghĩ, mấy người này cũng lạ thiệt, người nào cũng nhằm lúc tôi đi du lịch mà gọi. Tôi miễn cưỡng nghe máy, thì ra hôm nay Trình Thần đi

khám bệnh mới biết mình đã có em bé.

Chị và Thẩm Hi Nhiên cưới nhau đã hai năm, mong một đứa con nhưng đợi hoài mà vẫn chưa thấy tin mừng. Tuy cả hai ngoài miệng không nói gì

nhưng trong lòng nôn nóng vô cùng. Bây giờ chị đã có thai, xem như đã

hoàn thành một tâm nguyện lớn.

Tôi chúc mừng chị rồi tán gẫu vài câu, đến lúc gần cúp máy, đột nhiên chị nói: “Tịch Tịch, hôm nay chị gặp Tần Mạch ở bệnh viện.”

Lòng tôi trùng xuống, nhưng ngoài miệng chỉ ừ nhẹ một tiếng.

“Hình như anh ta bị bệnh, có vẻ rất nặng.”

“Ừ, thì sao?”

“Hả… Không có gì, nói vậy thôi”

Tắt điện thoại, tôi nhìn đĩa măng cụt đang ăn dở, sự hào hứng đã bay đâu hết.

Mấy ngày tiếp theo, tôi lê la từ nơi có hai tảng đá dựa vào nhau có

tên là Thiên Nhai Hải Giác đến vịnh Á Long nổi tiếng, nằm ườn phơi nắng

ngắm nam thanh nữ tú qua lại, leo núi Năm Ngón, xem phong tục tập quán

của người dân tộc thiểu số, cuối cùng khi đến Khu văn hóa Nam Sơn (*),

đứng trước bức tượng Nam Hải Quan Âm cao 108m thì tôi đã thực sự muốn

quay về rồi.



(*) Khu văn hóa Nam Sơn:

Chuyến đi này hoàn toàn là ngẫu hứng nên lúc về hành lý tương đối gọn nhẹ. Tôi gom những đặc sản mua trong mấy ngày ở đây cho vào túi rồi

xuống lễ tân trả phòng. Không ngờ ở nơi này lại gặp phải người không

muốn gặp.

“Cô Hà.”

Tôi quay đầu lại, thoáng chốc cả người cứng đờ. Dịch Tình buông tay

người đàn ông nước ngoài bên cạnh, bước phăm phăm về phía tôi.

Tôi chớp mắt, nhìn Dịch Tình hồi lâu rồi ánh mắt chuyển đến người đàn ông nước ngoài phía sau nhìn cũng lâu không kém, Dịch Tình cười chào

tôi: “Chào cô, đã lâu không gặp, tôi là Dịch Tình, đây là vị hôn phu

của tôi. Cô có nhớ tôi không?”

Mới thấy cô mấy hôm trước đó thôi…

Tôi cười lịch sự: “Chào cô, dĩ nhiên là nhớ chứ.”

“Tôi vẫn nhớ như in màn chia tay ở sân bay hai năm trước, sau đó ở

Mỹ


80s toys - Atari. I still have